Trở về truyện

Để Tâm - Chương 40: Anh Không Cần Làm Gì Vẫn Luôn Tốt Như Vậy

Để Tâm

40 Chương 40: Anh không cần làm gì vẫn luôn tốt như vậy

Dưới cái nhìn gian xảo của Trần Tâm, Chử Nguyên chậm rãi tắm rửa. Bọt sữa tắm chảy thẳng một đường từ yết hầu qua xương quai xanh đến lồng ngực rộng lớn. Theo dòng nước chảy, từng đám bọt trắng trượt xuống, lướt qua cơ bắp rắn chắc, phủ lên nơi lông mu rậm rạp…..

Trần Tâm giờ phút này như hồn lìa khỏi xác, tuy tiểu huyệt đã ham muốn đến nỗi không nhịn được mà co rút nhưng về mặt lý trí, cô vẫn đang dùng trạng thái của một người bình thường thưởng thức tác phẩm nghệ thuật mà quan sát Chử Nguyên.

Ánh mắt cô giống như đám bọt xà phòng đó, thuận theo da thịt trên người Chử Nguyên, nhẹ nhàng chảy xuống dưới. ____

Vai rộng eo thon, cơ bụng sáu múi,… Lúc trước không để ý tới, đường nhân ngư của anh lại có thể đẹp đến vậy…

Đã tắm đến chỗ quan trọng nhất…

Chử Nguyên hình như có chút ngại ngùng, trong phòng tắm cố tình quay người lại, đưa lưng về phía cửa, rửa sạch sẽ côn thịt đã sớm ngóc đầu dậy của mình.

Trần Tâm ngồi dựa vào cửa, đối diện với bờ mông săn chắc của anh thiếu chút nữa cười ra tiếng. Gậy thịt của anh đã làm cô không biết bao nhiêu lần, bây giờ còn ra vẻ như trong sáng lắm, đúng là quá giả tạo!

Nhưng từ khi mắt của Chử Nguyên bị thương, lại hủy hôn với Bùi Huyên, Trần Tâm nhìn như thế nào cũng cảm thấy anh rất thuận mắt, coi đó không phải là giả tạo mà gọi là cực kỳ quyến rũ!


Chử Nguyên lần mò tay nắm cửa để đi ra, mái tóc ướt sũng mềm mại, trên người anh vẫn còn vương vài giọt nước.___ Anh không nhìn thấy, nên để khăn lông ngoài phòng, tránh lúc tắm làm ướt.

Anh vươn tay qua giá treo đồ trong tủ, nhưng chỉ sờ được một khoảng trống.

Trần Tâm ở bên cạnh duỗi hai tay ra, trong tay cầm chiếc khăn lông đã chuẩn bị sẵn từ trước, từ đằng sau ôm lấy anh.

Tay Trần Tâm cách cái khăn vuốt ve người anh. Không giống đang lau người, mà giống như đang “ăn đậu hũ” của anh hơn.

Ngón tay mảnh khảnh mềm mại ở nơi mỏng nhất của cái khăn trêu chọc vào những chỗ nhạy cảm nhất trên cơ thể anh. Cô xoay người đứng trước mặt anh, dùng tay vẽ lại từng đường nét trên cơ bụng, áp sát dùng lưỡi liếm đầu ti của anh.

Đầu vú của đàn ông rốt cuộc để làm gì nhỉ? Trần Tâm vừa chăm chú nhìn biểu cảm của anh vừa nghịch ngợm, dùng đầu lưỡi của mình hướng xuống phía dưới hai hạt đậu trên ngực anh, tăng tốc trêu đùa. Chử Nguyên hơi cau mày, không nhịn được đẩy cô ra một chút.

Hơi thở nóng rực của cô tựa như đã đốt lên ngọn lửa trên người anh, khát vọng trong lòng đối với cô sắp đốt cháy anh thành tro bụi rồi, nhưng mà không thể.

Chử Nguyên kìm nén hơi thở của mình, anh kéo cái khăn, tách hai tay Trần Tâm ra: “Anh tự làm được rồi.”


Anh cẩn thận lau khô người, tự mình mò được đồ ngủ trên giường, tùy tiện mặc vào. Sau đó anh không nói một lời ngồi xuống bên giường, sắc mặt vừa bình tĩnh lại hờ hững.

Nếu như không phải gậy thịt của anh mãi vẫn không chịu cúi đầu thì Trần Tâm còn nghi ngờ có phải anh có bệnh về thận rồi không. Cái con người ngoài lạnh trong nóng này, làm ra vẻ đàng hoàng gì chứ?

“Anh có ý gì đấy?” Trần Tâm không quan tâm chui vào lòng, ngồi lên chân anh.

Nhớ lại lúc trong phòng bệnh, khoảnh khắc anh hoảng hốt quay đầu đi, Trần Tâm lờ mờ đoán ra được tâm sự của anh, nhưng không vạch trần.

Cô ngang bướng dính lên người Chử Nguyên, bởi vì thân hình có sự chênh lệch nên bộ ngực đầy đặn chỉ có thể dán lên xương quai xanh của Chử Nguyên. Trần Tâm mạnh mẽ dùng hai tay vòng quanh cổ anh, khiến anh không cách nào vạch rõ ranh giới với cô, tự khép kín bản thân được.

Chử Nguyên không còn cách nào, đành nhẹ nhàng ôm lấy cục bông mềm mại trong lòng mình.

“Cứu Bùi Huyên đến nỗi sắp mất mạng, tìm được tình yêu đích thực rồi à? Cho nên bà đây đối với anh mà nói, không còn sức hấp dẫn nữa phải không?” Trần Tâm nói đến ba chữ “sức hấp dẫn” này còn cố tình duỗi ngón cái vuốt ve gậy thịt đã căng trướng của anh. Cô mượn chất dịch đã tiết ra từ quy đầu, dùng đầu ngón tay day day vào nơi nhạy cảm trên cự vật, cảm nhận được cả người anh đang co rút.


Chử Nguyên bắt lấy cánh tay đang quấy phá của cô, đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn xuống, im lặng trong giây lát mới trả lời: “Anh tưởng là em.”

Giọng nói của anh có ba phần oan ức, nhất thời Trần Tâm nghe không hiểu, lại giống như đứa trẻ được dỗ dành nhẹ giọng lên tiếng: “Sao lại tưởng rằng là em?”

Chử Nguyên dịu dàng vỗ về gáy cô, quay mặt cô đối diện với mình, trán hai người chạm vào nhau, hơi thở hoà làm một. Anh khẽ nhắm hai mắt, lông mi run run rũ xuống, giọng nói dường như mang theo chút nghẹn ngào: “Anh đi cứu người, là vì anh nghĩ người ở trong đó, là em.”

Trần Tâm hơi mông lung khó hiểu, có liên quan gì đến cô chứ? Cô ngây người trong chốc lát, bắt đầu nhớ lại chuyện của hôm đó.

Chử Nguyên thuật lại một cách đứt quãng_

Anh kể anh hiểu lầm rằng Trần Tâm và Chu Tiến gặp nhau…

Rằng lúc anh nghe được tin về vụ nổ liền xông vào phòng thí nghiệm, lúc đó vẫn còn chưa cởi đồ bảo hộ ra…

Rằng trong lúc tình huống nguy cấp anh đã không hỏi rõ về vụ cháy ở phòng thí nghiệm, chỉ mặc trên người một bộ đồ bảo hộ đơn giản đã nhanh chân liều mạng xông vào đống đổ nát ở tầng 4…

Rằng trong đám đổ nát sau vụ nổ đó, khi nghe được một giọng nữ kêu cứu, tim anh như muốn vỡ ra chỉ muốn đi cứu Tâm của anh…

Rằng khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt Bùi Huyên, lòng anh như trút được gánh nặng…

Rằng anh vì muốn ngăn không cho vụ nổ lan sang phòng thí nghiệm bên cạnh, không thể không cố gắng dập cầu dao của phòng thí nghiệm đã nổ tanh bành này…

Rằng máy laser cấp 4 ở kho thí nghiệm mất kiểm soát phát nổ, ánh sáng phản chiếu lên tường, xuyên qua kính bảo hộ đơn giản, tổn hại lâu dài đến võng mạc của anh…


Rằng anh cuối cùng ngất xỉu ngoài cửa phòng thí nghiệm, sau đó được nhân viên cứu hỏa cõng anh ra ngoài…

Anh kể đến điều cuối cùng, giọng nói dần dần nhỏ lại, sau đó gục đầu xuống. Trần Tâm hôn lên đỉnh đầu rồi ôm chặt lấy anh, đem mái tóc ướt của anh áp vào lòng mình.

Một giọt nước nóng bỏng ở giữa cái ôm của hai người từ từ rơi xuống.

“Cứ khóc ra đi, ngoan.” Trần Tâm vỗ nhè nhẹ lên lưng anh, dịu dàng dỗ dành: “Không có người ngoài, chỉ có em thôi, anh có thể khóc thành tiếng rồi.”

Cũng phải, bây giờ đã là nửa đêm, không còn ai nữa, không có ba mẹ đã ngoài 50, không có người thầy tâm huyết với mình, không có cộng sự luôn ỷ vào mình, cũng không có thiên tài toàn năng và mạnh mẽ…

Từ lúc xảy ra chuyện không may đến nay, anh luôn giữ lý trí bình tĩnh, ôn hòa khuyên nhủ mọi người. Anh dường như có sức mạnh to lớn, anh sắp xếp ổn thỏa hết nửa đời sau của mình. Cho dù cuộc sống sắp tới sẽ rất buồn chán, cho dù từ trên cao rớt xuống vực thẳm, cho dù suốt đời phải thịt nát xương tan, anh cũng không hề sợ sệt, cũng không cúi đầu.

Anh lúc nào cũng làm tốt mọi việc, anh luôn luôn là người làm tốt nhất.

Trần Tâm ôm chặt lấy người đàn ông trong lòng mình, anh cao lớn như vậy, nhưng giờ phút này này lại gầy yếu như thế.

Thật ra anh không cần làm chuyện gì vẫn luôn tốt như vậy, Trần Tâm thở dài trong lòng, cô dùng gò má cọ cọ vào tai của anh.

Vai Chử Nguyên run rẩy, chôn đầu vào lòng cô lặng lẽ rơi lệ.

“Người đàn ông của em vất vả rồi, hãy ôm em, rồi khóc đi.” Trần Tâm vẫn an ủi anh. Rất lâu sau, mới nghe được tiếng khóc thút thít và rầu rĩ trong lòng mình, cô mềm lòng nghĩ ngợi, A Nguyên nhà mình đúng là một đứa trẻ bướng bỉnh.

Mái tóc anh vẫn còn ẩm ướt, giống như một chú cún dầm mưa trong đêm không tìm được nhà, khóc đến nghẹn ngào và bất lực, cứ mãi dụi đầu vào, tựa như cứ khóc mãi cũng không hết nước mắt vậy.

Trần Tâm hôn lên tai, hôn lên giọt nước mắt nóng hổi, rồi tìm đến môi anh.

Chử Nguyên đột ngột giữ lấy mặt cô, không cho cô động đậy, yên tĩnh một lát mới dùng giọng nói chua xót hỏi cô: “Em có biết tình hình hiện nay không?”

Sao lại nữa rồi, Trần Tâm nén giận trong lòng, anh cứ thích cắt ngang lúc cô đang xúc động. Nhưng Trần Tâm bây giờ chỉ có thể thuận theo anh, ngoan ngoãn nghe anh nói tiếp.

“Thật ra kết quả chẩn đoán của thành phố S, cơ bản đã có rồi, không khác nhiều so với Bắc Kinh.” Chử Nguyên cố gắng để cho giọng nói của mình bình tĩnh một chút: “Trong nước có lẽ không có cách nào trị khỏi mắt của anh, vài ngày nữa anh sẽ ra nước ngoài.”

“Ừ, trong nước không được, thì ra nước ngoài đi, rồi sẽ ổn thôi.” Trần Tâm vừa nói vừa duỗi tay nắm lấy bàn tay lớn trên gò má anh, mười ngón tay dịu dàng đan xen, cũng không so được với tình cảm khăng khít.

Chử Nguyên cười khổ: “Bây giờ cũng không phải là bốn mươi năm mươi năm về trước, Bắc Kinh và thành phố S, về cơ bản cũng là số một trên thế giới. Vậy nên cho dù ra nước ngoài, tỉ lệ cũng như nhau.”

Đều mờ mịt như thế.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.