Trở về truyện

Để Tâm - Chương 38: Trời Không Tuyệt Đường Ai

Để Tâm

38 Chương 38: Trời không tuyệt đường ai

Chuyên gia khoa mắt tốt nhất thành phố S khẩn cấp trị liệu cho Chử Nguyên, điều động tất cả bác sĩ trong bệnh viện. Vì thế khi đến thành phố S, Chử Nguyên còn chưa nằm ấm giường đã bị mang đi.

Kiểm tra mất khá nhiều thời gian, Chử Thế Tiêu thuê hai gian phòng tại khách sạn gần bệnh viện —— Chử Nguyên dự định ở một mình, mong muốn bản thân có thể nhanh chóng thích ứng các loại hoàn cảnh, tự lo liệu sinh hoạt của bản thân.

Chử Nguyên thậm chí còn muốn học lắng nghe âm thanh đồ vật. Ở bên ngoài, trừ đường lớn và cầu thang, phần lớn thời gian anh đều đeo kính râm để trông mình như một người bình thường.

Sự cố gắng của Chử Nguyên có hiệu quả rất rõ ràng, người ngoài nhìn vào thấy anh đi lại như một người bình thường. Trần Tâm đang đứng trong hành lang khách sạn, nhìn anh vững vàng đi bên cạnh Chử Thế Tiêu đến gần chỗ cô, phản ứng đầu tiên của Trần Tâm là muốn trốn.

Cô đứng dậy.

Kết quả, Chử Nguyên không có chút phản ứng nào đi qua trước mặt cô. Anh không nhìn thấy cô, ngược lại Trần Tâm không cảm thấy may mắn chút nào, hơi mất mát.

Lúc trước, Chử Nguyên ở bệnh viện quân y thành phố hai tuần, Trần Tâm gần như đi đến bệnh viện quân y một tuần rưỡi. Lòng chân thành, kiên định của cô cuối cùng cũng thành công, người hộ lý bị lời ngon tiếng ngọt của cô mua chuộc, tiết lộ tin tức Chử Nguyên chuyển viện cho cô, là bệnh viện số 1 ở thành phố S.

“Có điều, trình độ của chúng tôi và thành phố S cũng không cách nhau nhiều lắm, đoán chừng đến đó thì kết quả cũng như nhau thôi.” Người hộ sĩ uống trà cô pha cho, tâm trạng thoải mái nên tốt bụng nói cho cô biết.


Những lời cô ấy nói đều là sự thật.

Trần Tâm không cho là đúng, cô không biết gì về việc chữa trị, nhưng cô có cảm giác, nhất định ông trời sẽ không tuyệt đường ai.

Trời không tuyệt đường người, dù cô biết “bệnh viện nhân dân số 1 thành phố S” chẳng qua chỉ là tên gọi, kết quả cũng không khác nhau mấy, nhưng sao cô có thể mất hy vọng vì điều này chứ?

Trời không tuyệt đường ai, nhưng trên đường đi cùng anh đến bệnh viện cô bị mất dấu. Bỏ ra thời gian hai ngày tìm hiểu, loanh quanh một vòng trong khách sạn, cuối cùng đứng ở đây đợi Chử Nguyên?

Trời không tuyệt đường ai, nên dù cô chỉ nghe được số phòng của anh cũng muốn trà trộn vào trong phòng anh.

Hai giờ chiều Chử Thế Tiêu mới đưa Chử Nguyên đến bệnh viện, hiện tại thời gian vẫn còn sớm.

Trần Tâm mặc quần áo trắng thuần khiết, trang nhã, ở khách sạn đối diện ung dung ăn xong bữa trưa. Hơn hai giờ chiều, cô kéo hành lý, đẩy cửa kính thủy tinh hoa lệ của khách sạn và bước vào.

“Chào cô, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?” Trước quầy có một chị gái xinh đẹp nhìn cô mỉm cười.


“Xin chào, tôi là vị hôn thê của Chử Nguyên tiên sinh phòng 3081. Dạo này thân thể anh ấy không thoải mái nên cần bác sĩ chữa trị cho anh ấy. Tôi vừa mới xuống máy bay đã chạy ngay tới đây, vì vậy tôi cần thẻ vào phòng.” Trần Tâm dùng hết tất cả kĩ năng diễn xuất của mình, nghiêm túc, vừa vặn ưu nhã, lời nói thuyết phục. Hai cô gái trước quầy lễ tân nhìn nhau, yêu cầu của Trần Tâm tất nhiên không hợp lý, nhưng khách ở phòng 3081 đúng là có bệnh, xe chở khách phòng đó đến bệnh viện là thuê của khách sạn.

“Phu nhân, thật xin lỗi, thẻ phòng đưa cho cô là không hợp lệ, hay là cô ngồi tạm ở đây nghỉ ngơi, đợi Chử tiên sinh trở về, cô xem có được không?” Cô gái trước quầy lễ phép từ chối Trần Tâm.

“Tôi thấy không được tốt lắm, anh ấy nói với tôi buổi tối anh ấy mới về. Các cô không cho tôi thẻ phòng, là muốn ép tôi thuê một phòng khác sao?” Trần Tâm mở ví rút một tấm thẻ bạch kim, cầm trong tay quơ quơ. Vừa nãy lúc còn ở khách sạn, cô cố ý mượn của Hứa Kiêu.

“Có nhất thiết phải như vậy không?”

Nhìn tấm thẻ bạch kim trước mặt, hai cô gái kia quả nhiên hoài nghi, thậm chí hơi áy náy: “Rất xin lỗi,….Phu nhân, chúng tôi không thể xác định được thân phận của cô, hay là cô gọi điện cho Chử tiên sinh….”

“Không thể xác nhận thân phận của tôi?” Trần Tâm bắt đúng thời cơ cắt ngang lời nói của cô gái kia, cô đương nhiên không thể gọi điện cho Chử Nguyên nhưng cô có biện pháp khác.

Trần Tâm lấy điện thoại ra giơ trước mặt hai người: “Thấy không, thiệp mời đính hôn, không thể làm giả được nhỉ?”


Thiệp mời hàng thật giá thật, cô mua lại từ bạn bè của Bùi Huyên.

Hai cô gái ở quầy tiếp tân cầm điện thoại và quan sát cả buổi, cuối cùng đầu hàng: “Được rồi thưa phu nhân, chúng tôi cần cô bổ sung một số giấy tờ, xin cô cho tôi xem CMND…..”

Trần Tâm làm xong các loại giấy tờ thì ung dung bước vào thang máy, một cô gái ở quầy lễ tân vẫn còn hoang mang: “Sao tôi cảm thấy ảnh chụp với người thật không quá giống nhỉ? Thật sự là một người à?”

Một cô khác đã đưa thẻ phòng cho Trần Tâm, vẻ mặt rối rắm: “Là cùng một người…..chỉ là quả thật có hơi không giống.”

Trần Tâm quẹt thẻ mở cửa phòng 3081, tiện tay cất kỹ hành lý, thích ý lăn qua lộn lại trên giường lớn, trong tay là áo ngủ thơm ngát của Chử Nguyên. Cô đắc ý muốn chết, mau nhìn xem, trời không tuyệt đường ai, người xưa không lừa cô.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.