Trở về truyện

Để Tâm - Chương 34: Vụ Nổ Ở Phòng Thí Nghiệm

Để Tâm

34 Chương 34: Vụ nổ ở phòng thí nghiệm

Bùi Huyên dậy sớm trang điểm tỉ mỉ. Ngay khi nhận được tin nhắn từ chị bạn báo Chử Nguyên đã tới phòng làm việc, cô liền yên tâm lái xe vào trường học, chuẩn bị đến phòng thí nghiệm của Chu Tiến.

Lúc xuống xe, cô thò tay vào túi bật công tắc điều khiển đồ chơi tình dục cô đã chuẩn bị sẵn, máy tạo rung trong dâm huyệt kích thích khiến chân cô như nhũn ra. Tiếng rung của máy vang lên nhè nhẹ, nếu có ai đứng sát cô một chút, nhất định có thể nghe thấy.

Cô xoay xoay mông, khó khăn cất bước. Vừa đi đến cửa chính, đã có một du học sinh người da trắng ấn thang máy chờ cô. Bùi Huyên mỉm cười khoát tay, sau đó mang giày cao gót đi lên cầu thang tầng bốn.

Tầng bốn quả nhiên không có ai, chỉ có phòng cuối mở cửa, Chu Tiến đang chờ cô ở đó.

Dục vọng của Bùi Huyên không được Chử Nguyên đáp lại, cô lại không dám đụng đến những người khác sợ thêm rắc rối, nên Chu Tiến được hưởng phần tiện nghi này. Từ lần đó ở ký túc xá, hai người đã lén gặp vài lần. Chu Tiến phận cóc ghẻ được ăn thịt thiên nga nên chăm sóc nữ thần luôn có chút ân cần. Bùi Huyên mặc dù không coi trọng anh, nhưng dần dần lại khó tự kiềm chế.

Mỗi khi cô tức giận nhưng không có chỗ phát tiết, bị Chử Nguyên coi như không thấy, cô liền tùy tiện nói cho Chu Tiến nghe nỗi niềm đau khổ của mình. Bùi Huyên cô đơn thèm khát đụng chạm xác thịt, vì thế bắt đầu nghiên cứu các tư thế dâm đãng, một lòng muốn Chu Tiến nằm rạp dưới chân, chứng minh sức hấp dẫn của bản thân.

Ngay khi Chu Tiến khóa cửa, liền thấy Bùi Huyên cởi áo ngoài, lộ ra đồ lót gợi tình bên trong. Bộ đồ ren mềm mại ôm lấy bầu ngực thiếu nữ non nớt nhỏ xinh của cô, uốn lượn qua vòng eo nhỏ nhắn, lại hội tụ ở xương mu thành tấm lưới mỏng nửa kín nửa hở lộ ra âm huyệt non mềm.

Chu Tiến đứng tại chỗ, ánh mắt chằm chằm nhìn dâm huyệt cô đang run rẩy như muốn nuốt chửng cái máy rung trong đó. Bùi Huyên lắc lắc mông khiến anh không kiềm chế được, xông lên ôm lấy cô: “Huyên Huyên, em thật đẹp, anh đây thật sự không nhịn được.”


Bùi Huyên nhào vào lòng anh, mỉm cười làm nũng: “Chu ca ca thật xấu nha, phòng thí nghiệm này đến giường còn không có, làm em thỏa mãn như thế nào?”

Chu Tiến vừa cười vừa thò ngón tay đẩy máy rung vào sâu trong dâm huyệt: “Không có giường cũng không phải không thể chơi đùa, nữ thần của anh, em đã quên ở trong phòng học bị anh liếm hết dâm thủy à?”

Bùi Huyên bị máy rung làm đau, cô hơi lo lắng: “Nhẹ một chút, chú ý màng trinh…”

Chu Tiến vội thu tay lại, đặt máy rung bên trên hoa huyệt. Lớp màng kia là để dành cho Chử Nguyên. Lúc đầu anh còn có chút ghen tị, sau đó được Bùi Huyên cho chơi từ trên xuống dưới một lần liền tiêu tan nỗi đố kị đó.

Chờ đến khi Chử Nguyên phá xong cái màng kia, dâm huyệt này không phải mặc cho anh tha hồ nuốt trọn chơi phá hay sao.

Đèn xanh ở cái máy bên cạnh sáng lên, phát ra một tiếng bíp.

Bùi Huyên tò mò, rên rỉ hỏi: “Chu đại ca..anh …vẫn còn đang làm thí nghiệm?”

Chu Tiến đỡ côn thịt đâm nông vào kẽ hở trên dâm huyệt của Bùi Huyên. Anh không đi hết vào trong nhưng vẫn muốn nếm thử thịt của nữ thần. Nghe được câu hỏi của Bùi Huyên, thờ ơ đáp lại: “Đúng, anh đã làm thí nghiệm này bao nhiêu lần rồi…hiện tại chỉ là thử nghiệm quy trình kỹ thuật. Huyên Huyên có thích đại ca vừa làm việc, vừa “ăn” em không? Hả?”


“Chu đại ca thật xấu…” Cặp vú mềm mại của Bùi Huyên bị anh ta bóp đau, thấp giọng khóc rên rỉ, côn thịt cứng rắn kia làm cửa huyệt của cô tê dại. Nếu không phải còn một chút lý trí, cô đã cho phép Chu Tiến đâm sâu vào trong dâm huyệt rồi.

Cái máy trên bàn lại phát sáng, dường như nhanh hơn so với bình thường. Chu Tiến đã quá quen thuộc với quá trình này, vội vàng buông Bùi Huyên ra, thuận tay đóng lại chùm laser trong kho, đồng thời lấy ra một tập hồ sơ.

Bùi Huyên nhìn thao tác của anh trên bàn như mây trôi nước chảy, trong lòng thầm nghĩ, anh ta trong công việc cũng có chút nghiêm túc đáng xem đấy chứ. Giây tiếp theo cô đã bị Chu Tiến bế vào lòng.

Chu Tiến nghĩ tới mấy ngày nữa cô sẽ là vợ của Chử Nguyên, trong lòng ngược lại vô cùng vui sướng. Anh vừa dùng lưỡi hôn Bùi Huyên thật mạnh, vừa nhân lúc cô không để ý đem quy đầu tiến thêm một chút vào trong dâm huyệt.

Mười giờ, Chử Nguyên giải quyết xong công việc liền lái xe trở về trường học. Vài ngày trước, ma xui quỷ khiến thế nào làm anh bận rộn đùa nghịch với viên kim cương kia, có chút bỏ bê công việc. Bây giờ hơi rảnh rỗi nên tính kỷ luật buộc anh phải đến phòng thí nghiệm làm bù lại.

“Hi! Nguyên!” Trong văn phòng, một người bạn nước ngoài lớn tiếng chào anh. Đó là người sinh viên nước ngoài đã gặp Bùi Huyên một giờ trước, khi cô đến phòng thí nghiệm.

“Chào buổi sáng, Trường Thành!” Chử Nguyên gật đầu với anh ta. Người nước ngoài đặt tên luôn tương đối đơn giản, anh bạn này vừa tới Trung Quốc liền đi thăm “Vạn Lý Trường Thành”, cho nên tự đặt tên “Tần Trường Thành”.


Khi Chử Nguyên ở bên Trần Tâm, ngẫu nhiên cũng hay nhắc tới anh ta, Trần Tâm còn giễu cợt: “Cũng may anh ta không phải đi Tây An trước, nếu không tên anh ta đã là “chiến binh đất nung*” rồi.” (*tượng đất trong mộ Tần Thủy Hoàng ở Tây An)

Câu nói đùa này rất nhạt, rất kỳ dị, nhưng lại khiến Chử Nguyên mỗi lần gặp anh ta đều phải cố gắng không gọi anh ta là “chiến binh đất nung”.

“Chiến binh đất nung” mặt mày hớn hở, dùng tiếng Trung không tốt lắm bắt chuyện với anh: “Nguyên, lúc bạn chưa tới, bọn họ đều rất lười, tám giờ còn chưa mở cửa. Tôi đã đánh mất chìa khóa nên buổi sáng còn dự định đến văn phòng viện vật lý sưởi ấm. Nhưng sáng nay tôi đã thấy một người đẹp, rất giống bạn gái của anh.”

Chử Nguyện giật mình, rất giống với Bùi Huyên?

“Chiến binh đất nung” đuổi theo anh lảm nhảm: “Cô ấy quen với Chu à? Hôm nay trong phòng thí nghiệm cô ấy ở một mình với Chu. Tôi phải thật lòng nói với anh rằng, cô ấy rất đẹp! Có phải hai người sắp kết hôn không? Nguyên, anh thật may mắn.”

Chử Nguyên không trả lời, anh ít nhiều đã nghe qua biệt danh “Trần Tâm là phiên bản thấp” của Bùi Huyên nhưng cũng không để trong lòng. Sau này anh cùng Trần Tâm dây dưa ân ái, lại càng không cảm thấy hai người có gì tương tự. Theo anh, Bùi Huyên chính là thiếu nữ đẹp ngây thơ trong sáng, nhưng Trần Tâm lại như mật đào đã chín, là người phụ nữ hoạt sắc sinh hương, câu hồn đoạt phách.

Không phải đã chia tay sao? Trần Tâm còn tìm Chu Tiến làm gì? Chử Nguyên thất thần một lát, liền tỉnh táo lại. Người ta tìm Chu Tiến thì liên quan gì tới anh?

Anh buộc mình phải dời đi sự chú ý, thay đổi quần áo bảo hộ đi vào phòng thí nghiệm, để lại “chiến binh đất nung” ở chỗ này than ngắn thở dài.

Mười giờ bốn mươi mốt phút, Trần Tâm ngồi không trong thư viện cả buổi sáng, vì sắp đến khóa học buổi chiều, cô liền vội vã thu dọn túi, tiện đường đến căn tin ăn trưa. Mới đi được nửa đường, đột nhiên nghe được tiếng còi báo động ồn ào.

Cô chạy tới phía trước, nhìn thấy quảng trường trước phòng học khắp nơi đều là sinh viên. Có lãnh đạo mặc âu phục đi giày da, mồ hôi đầm đìa trên cái đầu hói chỉ huy sơ tán mọi người. Xe cứu hỏa cùng với xe cứu thương vừa nhanh chóng tiến vào khu đất trống trong đám người hỗn loạn, vừa phát ra tiếng kêu chói tai.

Bên ngoài đám đông, một cô gái lặng lẽ rơi nước mắt, chắp tay cầu nguyện. Trần Tâm kéo tay cô: “Bạn học, có chuyện gì vậy?”

Thanh âm cô gái nức nở: “Phòng thí nghiệm bên cạnh viện vật lý nổ mạnh, hình như có người bên trong, còn chưa kịp đi ra.”


Tâm trí Trần Tâm trống rỗng, rùng mình một cái sau đó bình tĩnh lại, nhẹ nhàng thở ra. Không sao, Chử Nguyên ở viện sinh vật.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.