Trở về truyện

Để Tâm - Chương 30: Tôi Muốn Anh Cả Đời Không Được Bình Yên

Để Tâm

30 Chương 30: Tôi muốn anh cả đời không được bình yên

Trần Tâm nhìn Chử Nguyên bị mất khống chế, chợt cảm thấy thương xót. Ở bên anh lâu như vậy, cô biết rõ Chử Nguyên rất nổi danh, giống như người hoàn hảo, cao cao tại thượng, nhưng trong tình yêu lại đơn giản đến khờ dại.

Thời điểm Trần Tâm bị Bùi Huyên uy hiếp, Chử Nguyên chắc cũng chẳng vui vẻ gì. Phản bội người yêu cùng với bị bỏ rơi, nỗi đau ấy dường như không phải là giả.

Trần Tâm có hơi sa sút tinh thần, có lẽ những ngày ấy Chử Nguyên chăm sóc cô không phải là “gặp dịp thì chơi”, có lẽ…Chử Nguyên có một chút thật lòng với cô.

Điều đáng tiếc chính là ngay từ đầu, Chử Nguyên đã muốn cưới Bùi Huyên rồi. Anh ta sẽ mãi mãi đứng ở phía cô ta.

Nếu vậy anh ta xứng đáng chịu đau khổ.

Trần Tâm hạ quyết tâm, sẽ tự tay đâm sâu hơn vào nỗi đau khổ của anh, tặng một nhát dao vào trong lòng anh, cho anh đau đến chết.

Cô cố gắng bình tĩnh lại, gạt đi nước mắt cá sấu. Âm thanh khàn khàn mà yếu ớt nói với Chử Nguyên: “Tôi không cảm thấy xấu hổ, bởi vì tôi hi vọng anh không quên tôi được….ít nhất, không thể quên tôi quá nhanh như vậy….”

Cô nói một cách đáng thương, mỗi giọt nước mắt rơi xuống đều khiến trái tim Chử Nguyên thắt lại.


“Phải không?” Chử Nguyên nói rồi bỏ điện thoại vào túi Trần Tâm, sau đó vòng qua tay cô lấy cặp kính đeo lên. Đã “ăn” cô nhiều lần như thế, sao anh lại không biết cô đang giở trò “khẩu thị tâm phi” chứ.(“khẩu thị tâm phi” – Ngoài miệng nói là phải, trong lòng nghĩ là trái, chỉ sự dối trá.)

Mặt anh lạnh lùng, thờ ơ nhìn màn biểu diễn của Trần Tâm, muốn xem cô còn trò hề gì nữa.

Trần Tâm sao có thể làm cho anh thất vọng lần nữa? Cô gỡ chiếc bút trong túi áo trên ngực Chử Nguyên xuống, đùa nghịch trên đầu ngón tay. Một lần nữa đánh rơi liêm sỉ dựa vào ngực Chử Nguyên, cô đưa lưỡi liếm liếm cây bút, phát ra từng âm thanh ướt át.

Nghe thấy tiếng hô hấp của cô, Chử Nguyên chỉ lẳng lặng nhìn, tựa như không hề để ý đến cô, nhưng “bên dưới” lại không kiềm chế được mà dựng đứng lên.

Trần Tâm thầm đắc ý, nhẹ nhàng ấn những ngón tay của mình vào “cây gậy” của anh, giọng kiều diễm động lòng người: “Đàn anh Chử, anh thích Tâm Tâm đúng không? Dù ít nhiều gì cũng là thích….tại sao anh không “chạm” vào Tâm Tâm? Đợi đến lúc anh kết hôn, người ta không thèm để ý đến anh nữa đâu.”

Thật lẳng lơ, đừng nói Chử Nguyên mà ngay đến bản thân mình cô còn thấy phóng túng nữa là.

Thế nhưng Chử Nguyên lại lùi một bước, dường như là muốn tránh xa cô ra.

Trần Tâm không dựa vào anh nữa, cô chậm rãi lấy tay kéo cổ áo xuống, lộ ra bầu ngực cao ngất và đầy đặn. Cô không cố tình dụ dỗ, chỉ dùng một tay xoa nắn cặp vú tròn trịa, nhũ hoa trắng như tuyết theo từng động tác của cô mà dao động. Chử Nguyên cảm thấy da đầu tê đi, Trần Tâm đột nhiên cầm lấy cây bút kia bắt đầu liếm, rồi thô bạo nhét nó vào khe rãnh giữa hai bầu ngực của mình.


“Đàn anh Chử thích Tâm Tâm làm như này không? Là nơi này hả?” Trần Tâm nhỏ nhẹ thì thào, vừa nắm lấy cây bút liên tục cọ vào chỗ ấy, vừa thở dốc vì sung sướng.

“Hay là…” Trần Tâm rút cây bút ra, theo động tác của cô, cây bút dời khỏi ngực cô, trượt qua bụng, sau đó dừng lại ở chỗ giữa hai chân cô: “Hay là chỗ này?”

Chử Nguyên không thể rời mắt, Trần Tâm mỉm cười nhấc váy lên, chậm rãi quay lưng lại rồi nâng cặp mông lên.

Cô thong thả đung đưa mông thật chậm, cố tình cho Chử Nguyên thấy những chỗ lộ ra trên đôi tất đã bị anh xé rách. Chiếc quần lót đã bị xoắn thành một đường siết giữa hai bờ môi âm hộ. Trần Tâm đưa một tay ra phía sau, chen vào khe hở đã chảy đầy dâm thủy. Tay kia vụng về cầm lấy cây bút đâm nhẹ vào từ từ, nhưng mấy lần đều đâm không trúng.

Chử Nguyên cố gắng hít thở thật sâu, ép bản thân quay đầu nhìn ra cửa sổ. Nhưng anh lại nghe thấy giọng Trần Tâm rên rỉ: “Ah…lạnh quá!”

Cây bút đã vào trong rồi. Chử Nguyên dư quang thấy được cảnh dâm đãng đó.

Trần Tâm run rẩy buông lỏng tay, tiểu huyệt ướt át không giữ được cây bút, muốn trượt ra ngoài nhưng khi sắp rơi khỏi lại bị những ngón tay non nớt cẩn thận đẩy vào. Hành động cứ lặp đi lặp lại, cô vừa “thẩm du” vừa gọi tên Chử Nguyên khiến anh sắp phát điên rồi.


Cây bút quá nhỏ, lại quá lạnh, Trần Tâm thật sự không dễ chịu chút nào. Thế nhưng ánh mắt của Chử Nguyên, thân thể ấy, mùi hương nhàn nhạt ấy chính là thuốc kích thích tình dục tốt nhất. Trần Tâm cố hết sức xoa bóp âm đế, nước trong đó theo thân bút tràn ra ngoài.

Cô cắn chặt răng mới khiến mình không phát ra tiếng kêu, dâm thủy tràn ra, âm hộ co giật lần nữa khép vào, “ba” một tiếng, cây bút rơi xuống đất.

Đến lúc này, Chử Nguyên mới quay sang nhìn cô, bầu trời chẳng biết từ khi nào đã trở nên âm u. Nửa khuôn mặt khôi ngô của anh rơi vào bóng tối mờ nhạt, rõ ràng gương mặt ấy không có một chút biểu cảm nào lại như thể là đau buồn thật sự.

Cả người Trần Tâm mệt mỏi, nhưng trong lòng cô lại dâng lên niềm hạnh phúc phù phiếm, như thể đã trả thù được ai đó.

Cô nhặt cây bút rồi kéo vạt áo của Chử Nguyên lên, nguệch ngoạc viết, sau đó đặt lại vào túi áo trên ngực anh.

Trần Tâm ngẩng đầu nhìn khuôn mặt điển trai ấy và mỉm cười, cô cảm giác bản thân như rơi vào trong mơ, thì thào vào tai Chử Nguyên.

“Có phải muốn quên hết những chuyện xảy ra giữa chúng ta, để bản thân “đường đường chính chính” mà đi kết hôn, sinh con? Tôi sẽ không cho anh toại nguyện đâu, tôi muốn anh nhớ kỹ ngày hôm nay, muốn anh nhớ kỹ mỗi lần chúng ta làm trước đây…nhớ kỹ tôi đã từng làm cho anh sung sướng như thế nào, tôi muốn anh cả quãng đời còn lại không được yên ổn.”

Tôi muốn cả quãng đời còn lại của anh không được bình yên.

Muốn sau này, mỗi đêm anh đều không được an lòng.

Muốn anh mỗi lần làm tình đều dâng lên nỗi mất mát vô cớ.

Mỗi lần “cao trào” đều lưu lại nỗi thất vọng.

Muốn anh “thân ở nước Tào nhưng lòng bên nước Hán”.


Đêm đêm thèm muốn thân thể tôi cho anh, nhưng cuối cùng anh lại dâng tặng nó cho người khác.

Chử Nguyên khẽ thở dài, nhưng vẫn không nói một lời. Lông mi của anh hạ xuống, tạo ra hai mảnh bóng tối mờ nhạt trên đôi mắt, khiến người ta cảm thấy, dường như anh đang rơi lệ.

Cơ thể anh khẽ động, Trần Tâm nghĩ anh sẽ rời đi nên lập tức ngăn trở trước mặt anh. Cô mở miệng, cổ họng nghẹn lại, nước mắt không tự chủ lăn trên hai gò má, chính cô cũng không biết vì sao mình khóc: “Không cho anh đi!”

Thấy cô khóc như một đứa trẻ, Chử Nguyên mềm lòng, không nhịn được cười cười: “Tôi không đi.”

“Anh nghĩ như vậy là giỏi sao?” Trần Tâm tùy tiện lau nước mắt, rồi cười châm biếm: “Mỗi lần đều là anh đi trước, dựa vào đâu? Lần này tôi phải đi trước.”

Trần Tâm mặc kệ nước mắt trên mặt, dùng tay áo xoa xoa khiến khuôn mặt thanh tú đỏ bừng, vội vàng bước xuống cầu thang, chạy ra khỏi lối thoát hiểm.

Đúng như cô dự đoán, Chử Nguyên vẫn ở lại dõi theo cô. Tiếng bước chân nặng nề của cô vang lên ngoài hành lang, vội vàng khép lại cánh cửa bị văng ra phía sau.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.