Trở về truyện

Để Tâm - Chương 32: Khác Ở Chữ “yêu”

Để Tâm

32 Chương 32: Khác ở chữ “yêu”

Sau lần nói chuyện ấy, Trần Tâm như người bệnh nặng, cứ ngây ngẩn ở phòng, ngủ đến ba ngày mới chịu trở lại bình thường. Cũng may cô có đệ tử vô cùng tốt là Tiểu Từ đã xin nghỉ phép giúp cô nên Lý Tấn cũng không khó xử lắm.

Đến ngày thứ tư, Trần Tâm gọi điện cho mẹ đang ở thành phố S xa xôi là Trần Hiểu Nguyệt, hai mẹ con nói chuyện qua loa một lúc thì Trần Hiều Nguyệt vội vàng cúp máy do phải bán hàng.

Trần Tâm sống với mẹ, chưa từng gặp ba mình. Trước đây ông thỉnh thoảng mới xuất hiện cũng chỉ để đòi tiền Trần Hiểu Nguyệt. Khi đó, Trần Hiểu Nguyệt cũng không có tiền, bà đang đi làm ở nhà máy dệt với đồng lương ít ỏi để cho Trần Tâm đi học.

Sau đó cùng đường, Trần Hiểu Nguyệt quyết tâm đến thành phố S mở một tiệm cơm nhỏ. Vất vả mấy năm, quán cơm may mắn có chút tiếng tăm.

Trần Tâm ở quê chuyên chú học hành, cố gắng phụ giúp mẹ, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau. Thời niên thiếu của cô đầy nghèo khổ và gian nan, mãi cho đến khi lên cấp 3, quán cơm của Trần Hiểu Nguyệt có lợi nhuận nên cuộc sống của cô mới khá lên từng ngày.

Cô sinh ra đã trắng trẻo, không giống như người trải qua khổ cực, nay cuộc sống lại dư dả nên người ngoài đều cho rằng cô là con gái rượu được nuông chiều. Chẳng ai biết được chuyện nếu Trần Hiểu Nguyệt không đột nhiên khắc phục được khó khăn thì đến cả học phí cô cũng không nộp được.

Đời sống vật chất đã cao hơn nên Trần Tâm cũng chẳng muốn làm người nghèo. Bần cùng đã khiến cô tự ti và e dè, muốn thay đổi cũng không phải là dễ. Bình tĩnh suy nghĩ thì cô không phải là người cùng thế giới với mấy người thiên kiêu chi tử[1] như Chử Nguyên hay Bùi Huyên. Cho dù là Hứa Kiêu – kẻ luôn cà lơ phất phơ thì cũng không phải là người cô muốn mơ tưởng là được.

[1] Thiên kiêu chi tử: Con cưng của trời chỉ những người tài giỏi xuất sắc.


Cô vẫn không hiểu khi cô kết bạn với Hứa Kiêu, cô và Bùi Huyên không thù không oán, nhưng vài ba lần cô ta lại trở mặt xa lánh, dạy dỗ cô.

Là vì Bùi Huyên thích Hứa Kiêu?

Là vì Bùi Huyên không muốn mình là chó đi liếm chân?

Hay là vì Bùi Huyên cảm thấy Trần Tâm không cùng thế giới với họ?

Tất cả đều có thể là đáp án.

Sau đó Bùi Huyên lại rủ lòng từ bi đưa Chu Tiến đến bên cô, có lẽ là vì trong mắt cô ta, Chu Tiến mới được cho là cùng thế giới với Trần Tâm.

Trần Tâm nghĩ thầm: không được, tóc mẹ cô có nhuộm thuốc rồi cũng không che được tuổi già đang tới, cô hơi hổ thẹn, thực sự cô không muốn làm ra chuyện gì để bị gièm pha.

Theo lẽ thường mà nói, nếu Chử Nguyên với Bùi Huyên không có vấn đề gì với nhau thì hẳn là Bùi Huyên phải tha cho cô rồi mới phải. Nhưng Bùi Huyên lại không làm theo lẽ thường khiến Trần Tâm luôn có dự cảm không tốt.


Cô muốn tự cứu mình nhưng lại không biết làm như thế nào. Kiếm của đạt ma Christopher còn chưa xuất thế thì ngay cả báo nguy đều không đúng.

Trần Tâm do dự rất lâu mới mặt dày gọi điện thoại.

Trần Tâm đợi ở nhà trọ mãi mới thấy Hứa Kiêu đang lững thững đến.

Anh ta đi theo nhân viên cửa hàng đến một phòng kín nhỏ, kiêu căng ngồi xuống.

Trần Tâm đã gọi hơn nửa bàn rồi anh ta còn lôi thực đơn ra gọi thêm sashimi và rượu sake.

Trần Tâm hơi đau lòng: “Đắt quá, AA đi!”

Hứa Kiêu trừng mắt phượng, ra vẻ không thể tin được: “Trần Tâm, em không thấy mất mặt hả? Em mời khách chuộc tội mà còn AA?”


“Vậy anh trả tiền đi!” Trần Tâm nghiến răng trừng anh: “Ăn không hết tôi giết anh!”

“Có thành ý không vậy? Quan trọng là… Anh có thể tha thứ cho em hay không thì liên quan gì đến việc em quản anh ăn hết hay không?” Hứa Kiêu nói xong tiện tay cướp luôn cốc nước của Trần Tâm.

Tiểu nhân đắc chí! Trần Tâm mắng trong lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn mang bình trà lên mời anh.

Đồ ăn lên tới, người phục vụ mặc kimono cúi đầu rời phòng đóng cửa lại.

Trong thời tiết lạnh như này rất phù hợp với việc ngồi ăn một nồi lẩu nhỏ đang sôi sùng sục nóng hổi.

Trần Tâm cầm cổ bình sứ rót hai chén rượu sake, đưa cho tên yêu nghiệt ngồi đối diện một chén: “Hứa Kiêu, rất xin lỗi, tôi sẽ giải thích chuyện trước đây cho anh.”

Hứa Kiêu uống rượu không nói gì.

Trần Tâm cố gắng tìm chuyện nói: “Tôi biết anh rất tốt với tôi, tôi cũng biết mình đã làm sai, không nên đi trêu chọc người có đối tượng…”

Hứa Kiêu nghe cô nói một đống lý thuyết trong sách, đột nhiên nói một câu đầy hàm ý: “Trần Tâm, em nói thật cho anh biết đi, là em thèm muốn?”

Trần Tâm bị anh cắt ngang lời sám hối, chẳng biết nói gì: “Có phải rượu này rất quý, hay để tôi tạt cho anh một chén, rốt cuộc là anh có nghe tôi nói gì không đấy?”

Hứa Kiêu lại giống như nghiêm trang: “Anh nói thật, nếu em khao khát thì anh có thể… Anh cũng có thể thỏa mãn nhu cầu sinh lý của em…”

“Anh không nói được câu nào tử tế cả, mời anh ăn cho!” Quả thật Trần Tâm bị chọc tức muốn chết.


“Ăn hay không thì bữa này cũng là em mời. Em đừng có ngắt lời anh, nghe anh nói đã, em không cần đi tìm người lung tung, như vậy quá mạo hiểm, nói không chừng còn mắc bệnh.” Hứa Kiêu gắng gượng cười, tự rót cho mình một chén.

Có anh bệnh thì có… Trần Tâm nghi ngờ lẽ nào trước khi đến đây anh ta đã uống rượu.

Hiếm khi Hứa Kiêu lại yên tĩnh ít lời như vậy, Trần Tâm không biết hôm nay anh ta đã gặp phải chuyện gì, cô cũng không nói chuyện làm căn phòng im ắng hẳn.

Trần Tâm lặng lẽ ăn mấy miếng sashimi nhưng chỉ cảm thấy khó ăn muốn chết, dạ dày “Trung Quốc” của cô không chịu được món này.

Lúc này, điện thoại của Hứa Kiêu đột ngột đổ chuông. Mặt anh không thay đổi ngắt máy rồi tắt nguồn luôn.

“Ai vậy? Bạn gái anh à?” Trần Tâm làm ra vẻ hóng hớt hỏi.

Bạn gái? Bị chơi đùa nát như vậy rồi cô ta cũng xứng sao? Hứa Kiêu cười nhạt: “Bạn giường thôi.” Trong khoảng thời gian này anh chỉ nghĩ về chuyện của Trần Tâm thôi, rất ít chơi bời, trước đó thì có cô nàng qua đường nghĩ mình có hi vọng lên làm bạn gái nên càng muốn quản anh.

Trần Tâm biết bạn giường của anh nhiều đến mức có thể thay thế 108 vai anh hùng trong Thủy Hử được nên cũng không hỏi nhiều.

Tối nay Hứa Kiêu hơi khác, anh bày ra bộ dạng hãm sâu không thể tự thoát ra được: “Trần Tâm, anh chơi bời nhiều nhưng người coi như bạn gái thì chỉ có mình em.”

Nhưng anh có quá nhiều bạn giường qua đường, Trần Tâm trở mặt xem thường: “Có việc gì thì nói luôn đi, còn vòng vo tam quốc làm gì?”

“Lúc hai chúng ta còn yêu nhau anh cứ nghĩ có thể chúng ta sẽ kết hôn…” Hứa Kiêu nói xong cũng có thể hiểu được độ tin cậy rất thấp nên vội vàng bổ sung: “Thật đấy! Em hãy tin anh! Em là người vừa khéo léo vừa thông minh nên có thể làm bạn gái hay vợ đều được.” Quan trọng nhất là khi lên giường sướng như muốn mạng.

“Cảm ơn đã khen!” Trần Tâm gắp thịt ba chỉ trong nồi bỏ vào bát anh ta: “Nhưng anh nên ăn nhiều thì hơn, ít nói phét đi.”

“Anh không biết vì sao em lại chia tay với anh.” Mặt Hứa Kiêu rầu rĩ hẳn: “Sau khi quen anh thì đều coi là một trò đùa? Anh thực sự không hiểu, sau khi em đá anh sao khiếu thẩm mỹ lại tụt dốc thảm hại vậy?”

Trần Tâm cứng miệng không trả lời được cũng không biết nên nói gì cho tốt, suy nghĩ rất lâu mới thốt được một câu: “Chúng ta không cùng thế giới với nhau.”

“Em với Chử Nguyên thì cùng một thế giới?” Hứa Kiêu cười khẩy.

“Anh bị điên à? Nhắc đến anh ta làm gì? Dĩ nhiên em và anh ta cũng không phải là người cùng thế giới rồi!” Trần Tâm có chút nóng nảy, không biết xấu hổ nói với Hứa Kiêu: “Không nên hỏi em lời này có thật hay không. Lời nói của em là thật, bạn bè với nhau thì có thể nhưng làm người yêu thì không. Anh lăng nhăng khắp nơi, ai dựa vào cũng không từ chối, hết người này đến người kia lại còn tự cho mình là phong lưu. Không hiểu được sự nghi ngờ, cũng không chăm sóc cho người yêu của mình, yêu đương với anh chính là kiếp nạn, kết hôn với anh thì là tạo nghiệp! Hiểu không?”

Hứa Kiêu sửng sốt khi bị cô mắng cho một trận, mãi mới phản ứng lại được: “Chơi bời cái gì? Anh đây chính là người trong mộng của các cô gái, mong ước của biết bao phụ nữ, sao lại nói yêu đương với anh là kiếp nạn? Là bố đây không làm cô sướng hả?”

Trần Tâm dứt khoát nói thẳng ra tất cả: “Cũng không đến mức anh không làm tôi thoải mái, dù sao thì ngoài cái mặt anh ra thì kĩ năng cũng có thể coi là tốt. Nếu không phải anh thì tôi có thể gặp Bùi Huyên à? Anh lại đi giúp đám bạn khốn nạn ấy, trai gái đều lắm miệng thiếu đạo đức, rõ ràng là ngầm xa lánh tôi, trở mặt còn tung hô cô ta lên tận trời, anh làm bạn trai tôi nhưng có bảo vệ tôi được lần nào không?”

Cô nói như súng máy thông nòng làm Hứa Kiêu hơi nóng nảy: “Em đến giải thích hay là đến cãi nhau? Liên quan gì đến chuyện Bùi Huyên?”

“Không liên quan đến chuyện của cô ta ư?” Trần Tâm cũng tự thấy mình thất thố, nói chậm lại: “Đúng ra là chuyện của anh, anh thích cô ta thì theo đuổi đi, đùa giỡn tôi làm gì?”

Hứa Kiêu như chó trong sương mù, cuối cùng cũng ngửi thấy mùi của đáp án nhưng không hiểu sao còn vui vẻ: “Em bị điên hả? Xem phim thần tượng nhiều quá? Nếu anh thích cô ta thì nhất định sẽ theo đuổi. Nhưng vấn đề là anh không thích cô ta, em mới là bạn gái anh, anh khẳng định là thích em!”

Trần Tâm ngẩn ngơ, mãi không phải ứng lại được.

Lần đầu tiên cô mới biết được là còn có người thực sự thích mình, gương mặt ẩn sau nồi lẩu đang bốc hơi nghi ngút tuy mơ hồ nhưng lại dùng giọng điệu vội vàng chắc chắn nói: “Anh khẳng định mình thích em!”

Trần Tâm như sắp khóc, vết thương cũ trong lòng dường như được lấp đầy tại đây trong đêm nay – hơi khói mờ mịt, rượu ngon mát lạnh cộng thêm người ngồi đối diện với tâm hồn nóng bỏng, tất cả như được lấp đầy, vô cùng thỏa mãn.

“Hứa Kiêu, cảm ơn anh.” Cố nén chua xót, Trần Tâm cúi đầu không nhìn anh ta, không khí lập tức bị chùng xuống. Những điều anh ta muốn nói cô đã sớm biết nhưng cô không thể khiến anh ta nói ra khỏi miệng.

Trần Tâm rót một chén đầy dịu dàng nói: “Tôi thực sự đã từng thích anh, tôi biết anh cũng thật tâm thích tôi. Khoảng thời gian ấy trong quá khứ tôi không còn gì tiếc nuối. Sau này dù có thế nào thì anh vĩnh viễn là bạn tốt nhất của tôi.”

Từng thích anh so với thích anh – cũng chỉ kém một chữ.

Từng thích anh hay không thích nữa lại khác ở chữ yêu.

Đâu mới đúng?

Trần Tâm nói xong nâng cốc uống một hơi cạn sạch. Cách một tầng khói sương mờ ảo nhìn không thấu được vẻ mặt của Hứa Kiêu đang ngồi đối diện.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.