Trở về truyện

Để Tâm - Chương 29: Cô Hay Phóng Túng Như Vậy Sao?

Để Tâm

29 Chương 29: Cô hay phóng túng như vậy sao?

Chử Nguyên đưa mắt từ trên cao nhìn xuống cô gái trước mặt, không biết có phải do ảo giác hay không, cô tựa hồ như gầy đi một chút.

“Tại sao cô lại ở chỗ này?”

Trần Tâm dịu dàng cười, thái độ hoàn toàn khác hẳn biểu cảm lạnh lùng ngày đó khi cô nói “Không cần gặp lại!”, tựa hồ người trước mặt và người hôm đó không phải là cô vậy: “Đang được phỏng vấn cũng có thể chuồn êm ra ngoài này sao?”

Chử Nguyên không trả lời, mắt nhìn Trần Tâm một lúc lâu như đang suy đoán gì đó. Anh thật sự chưa từng gặp qua kiểu người như Trần Tâm, một khi đối mặt với cô thì không có biện pháp nào cả.

Người bình thường sau khi nói những lời cắt đứt tàn nhẫn đó thì chẳng lẽ không biết mà tránh để không chạm mặt hay sao? Sao cô lại không biết xấu hổ mà mặt dày như vậy, còn chủ động tiếp cận bắt chuyện nữa chứ?

Mặt Chử Nguyên không biến sắc, quay lưng chuẩn bị rời đi. Anh cần gì phải lãng phí thời gian để nói chuyện vô thưởng vô phạt như vậy chứ.

“Cố ý tránh tôi à?” Trần Tâm kéo cánh tay của anh lại, nhếch môi cười đắc ý: “Rõ ràng là đuổi theo tôi, sao lúc nhìn thấy tôi lại vội bỏ đi thế?”

Trần Tâm tự mình đa tình suy nghĩ, dù sao Chử Nguyên không nói gì thì coi như là vô tình thừa nhận rồi.


Cô không biết sự thật đúng là Chử Nguyên đã đuổi theo cô tới đây— Anh thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua ngoài cửa sổ, mơ hồ cho rằng chính mình tưởng tượng ra nên nhân lúc phỏng vấn vừa chấm dứt đã nhanh chóng đi ra chỗ yên tĩnh hít thở không khí để bình ổn tâm trạng.

“Chử Nguyên, tôi có việc muốn hỏi anh.” Trần Tâm quay đầu nhẹ nhàng nói chuyện, giọng điệu có phần nghiêm túc.

Chử Nguyên né cánh tay cô đang kéo mình, giọng bình thản nói: “Vậy thì nói chuyện hẳn hoi đi.”

Trầm Tâm lấy hết dũng khí, giọng nói quyến luyến mang theo một chút chờ đợi hỏi: “Anh thật sự thích Bùi Huyên à? Anh nhất định phải kết hôn với cô ta hay sao?”

Trần Tâm cũng không rõ bản thân đang chờ đợi câu trả lời như thế nào?!

Nếu Chử Nguyên không nhất định phải lấy Bùi Huyên, vậy thì chỉ sợ Bùi Huyên sẽ vội vàng dùng mọi chiêu trò để chinh phục Chử Nguyên, mà không cần phí công sức thời gian đi đối phó với mình nữa. Cứ coi là cố ý trả thù, nhưng không có Chử Nguyên làm chỗ dựa, thì làm sao cô ta có thể dùng quyền lực uy hiếp mình được nữa?

Nhưng nếu như Chử Nguyên nhất định cưới Bùi Huyên, vậy thì cô ta nắm chắc phần thắng rồi, cũng không cần phải đến uy hiếp mình nữa.

Cô chờ đợi câu trả lời của Chử Nguyên, giống như chờ đợi phán quyết vậy.


Tình huống nào cũng đều tốt cả nên không cần phải sợ hãi, Trần Tâm tự nhủ với bản thân mình như thế.

Chử Nguyên không hiểu được ý đồ của cô: “Rốt cuộc cô muốn ám chỉ điều gì?”

“Nếu như cô ấy làm chuyện xấu, thương tổn đến người khác… Vậy liệu anh có còn muốn kết hôn với cô ấy hay không?”

Chử Nguyên quay đầu đi không nhìn cô, có chút bất đắc dĩ nói: “Cô còn nhớ những lời bản thân đã nói ra không? Là cô ‘xông vào mối quan hệ của người khác’, mà tôi ‘cũng hào phóng chấp nhận’. Tôi và cô mới là người đã làm tổn thương người khác.”

Trần Tâm cảm thấy không thể giải thích thêm nữa liền nóng lòng ngắt lời: “Vậy anh nói nhiều lời vô nghĩa như thế để làm gì? Anh thật sự nhất định sẽ cưới cô ấy?” Trần Tâm cố nén lửa giận trong lòng, nếu như hai người họ là duyên trời đã định vậy chuyện video quay lén trong tay Bùi Huyên cũng không cần phải nhắc lại nữa. Dù có nói đến hàng vạn hàng nghìn lần thì người thứ ba luôn là người sai đầu tiên, không cần phải tự chuốc nhục thêm nữa?

“Tôi cảm thấy cô đã nói bốn chữ rất hay.” Chử Nguyên quay sang nhìn cô chăm chú.

Trần Tâm biết anh muốn dùng bốn chữ “Không cần gặp lại” để làm cho cô xấu hổ, xem ra hôm nay cô không nên mềm lòng đến gặp mặt. Cô tỏ vẻ thản nhiên không chút bối rối nào, ngẩng đầu lên đón ánh mắt của anh, miệng cười tươi tắn:


“Lúc ấy là do tôi nổi nóng không kìm chế được lời nói, nhưng bây giờ ngẫm lại, nếu như không để ý lời nói đó thì gặp thêm một lần nữa cũng không sao mà.” Trần Tâm đưa tay chạm vào ngực anh xoa nhẹ, Chử Nguyên cũng không tránh đi. Cô tựa vào lòng anh, nhìn anh với ánh mắt dịu dàng: “Không phải là tôi chột dạ đâu, nhưng anh Chử anh đường đường là một đàn anh khảng khái, chẳng lẽ lại không dám gặp tôi sao?”

Tay Trần Tâm cách một lớp áo sơ mi mỏng vẽ vòng tròn trên ngực của Chử Nguyên, như có như không khơi gợi trêu chọc anh, lưng Chử Nguyên tê dại như bị điện giật, anh không thể kháng cự lại cô.

Chử Nguyên cứ đứng yên, sắc mặt không đổi mặc cho người trước mắt tự do trêu chọc. Anh chợt nhớ tới tên đàn em trắng trẻo nói chuyện với cô lúc nãy, đột nhiên giọng anh hơi mỉa mai hỏi: “Cô không thấy chột dạ hay là quá thèm khát? Đàn em nhỏ tuổi kia chơi không vui sao? Không thỏa mãn được cô à?”

Trần Tâm sửng sốt một hồi mới nghĩ ra tên đàn em nhỏ tuổi anh đang nói đến là Diệp Dục Minh! Nếu như cô không phải đang giận dỗi với anh, thì cô nhất định sẽ cười ra tiếng.

“Anh đang nói về Diệp Dục Minh ư? Anh không biết mọi người đều nói là cậu ấy giống anh hay sao?” Trần Tâm kiễng chân ghé sát vào anh, dùng đầu lưỡi ướt át nóng mềm liếm yết hầu gợi cảm của anh. Cô nghe thấy hô hấp Chử Nguyên trở nên hỗn loạn liền thầm đắc ý, dùng hai tay vòng quanh cổ, áp sát cơ thể ấm nóng lên người anh. Cô khẽ cựa mình nhẹ nhàng đè bầu ngực no tròn lên vòm ngực vững chắc của anh. Chử Nguyên không thể nào chống đỡ được sự mê hoặc chết người mà cô mang lại.

Trần Tâm vừa dùng bụng dưới mềm mại cọ xát lên côn thịt cứng rắn của anh, vừa dùng thanh âm kiều mị quyến rũ chậm rãi nói: “Tôi cũng thấy đàn em rất giống anh, chỗ nào cũng giống….. nhất là nơi này…..”

Chử Nguyên bị cô kích thích đến đỏ mắt, không còn cách nào duy trì sự thờ ơ, liền dùng hai tay hung hăng bóp chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô. Cái eo mềm mại vô cùng kia thực sự khiến người ta vừa yêu vừa hận, khiến anh có một loại xúc động muốn bẻ gãy nó: “Cô quả thật là không biết liêm sỉ!”

Trần Tâm bị anh ôm chặt, phải cố kiễng chân để duy trì tầm mắt với anh. Cô biết anh chính là người cỗ hủ như vậy, nhất định không thể chịu được có ai thay thế mình.

Chử Nguyên càng mắng, Trần Tâm càng hưng phấn, cô nhẹ nhàng tháo kính của anh xuống, nhìn sâu vào mắt anh với đôi đồng tử đen láy đẹp sắc sảo như chim ưng: “Cậu ấy cũng chỉ là xử nam mà thôi, hai người giống nhau như vậy, tôi nghĩ những tư thế mà anh thích thì cậu ấy nhất định cũng sẽ thích, đến lúc đó…”

Chử Nguyên quả thật bị cô làm cho tức điên lên, anh cúi đầu cắn cái miệng đang nói luyên thuyên không ngừng kia. Anh cắn thật, Trần Tâm đau đến hừ ra tiếng, nhưng sâu trong lòng lại dâng lên những khát vọng hoan ái nguyên thủy mong được anh lấp đầy.

Chử Nguyên buông cô ra, vẻ mặt méo mó không vui, cau mày chán ghét nói: “Phát ra âm thanh to như vậy, muốn để cho mọi người đến xem cô khát tình như thế nào sao?”

Con mẹ nó, không phải là tại anh cắn tôi hay sao? Trần Tâm vừa muốn hé miệng ra phản bác, thì đã bị hai ngón tay của anh đút vào sâu thiếu đến suýt nôn.


Tay của Chử Nguyên đẹp hơn người thường, ngón tay thanh tú thon dài, những khớp xương thanh mảnh nổi lên thật gợi cảm, làm cô liên tưởng tới bộ phận sinh dục của anh.

Hai ngón tay làm loạn trong miệng Trần Tâm, chốc lát lại bắt chước côn thịt sắc tình mà thọc vào rút ra, rồi lại bắt lấy đầu lưỡi mềm mại khuấy đảo bừa bãi. Trần Tâm bị động tác thô bạo của anh làm cho nước mắt đầm đìa, nước miếng cũng theo khoé môi tràn ra, đọng lại trên xương quai xanh quyến rũ. Rõ ràng là dáng vẻ có hơi chật vật, nhưng cô lại sảng khoái đến không nhịn được rên rỉ thành tiếng.

Chử Nguyên buông tha cho miệng của cô, luồn tay dưới váy cô kéo lên, theo cặp mông trắng hồng tròn trịa chen vào giữa hai chân cô….

Quả nhiên, quần lót đến tất chân đều ướt đẫm dâm thuỷ.

Chử Nguyên cười lạnh, tay dùng sức thô bạo, trực tiếp xé rách tất chân.

Trước giờ anh đều ôn tồn trên giường, Trần Tâm chưa từng thấy bộ dáng hung bạo như bây giờ của anh. Nghe tiếng tất chân bị xé rách, thân thể cô không nhịn được cũng run rẩy theo.

Chử Nguyên kéo quần lót cô sang một bên, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, dính một ít dâm thuỷ. Anh liếm nhẹ ngón tay dính dịch thể ướt át, đột nhiên dùng giọng điệu nhu hòa như mê hoặc nhìn Trần Tâm hỏi: “Muốn?”

Trần Tâm dường như mất hết sức lực, dựa sát vào lòng anh, giọng nói khàn đặc mùi hoan ái quyến rũ nói: “Muốn anh trai làm em…”

Chử Nguyên dùng ngón tay dính đầy dâm thủy mà anh vừa liếm qua nhẹ nhàng quệt trên môi Trần Tâm, cọ qua cọ lại cánh môi non mềm của cô. Ánh mắt anh đen lại, giống như nổi lên gió lốc: “Cô muốn thì gọi điện cho thằng nhóc kia đi, thủ dâm cho nó nghe, rồi tôi sẽ cho cô.”

Trần Tâm như không tin vào tai mình, không ngờ được là Chử Nguyên sẽ đề ra yêu cầu như vậy! Việc ghê tởm này, rõ ràng là giống phong cách biến thái của Hứa Kiêu. Nhưng ngay cả Hứa Kiêu cũng chưa từng chơi đùa như thế trên người cô, chỉ là ngẫu nhiên nói qua một chút mà thôi.

Rốt cuộc cô cũng hiểu được là anh đang muốn trả thù mình — thời điểm cô tính kế với Chử Nguyên, anh cũng đã ghê tởm cô, có qua có lại, không hổ là một đôi gian phu dâm phụ.

Trần Tâm chần chừ một chút nhưng vẫn lấy điện thoại từ trong túi xách của mình ra, cô do dự tìm kiếm số điện thoại của Diệp Dục Minh, ngón tay dừng lại ở nút gọi.

Chử Nguyên một phen đoạt lấy điện thoại, trực tiếp tắt nó đi. Khuôn mặt bình thường luôn lãnh đạm của anh đã tức giận tới mức vặn vẹo, cặp mắt đen kia cơ hồ đã hằn lên những tơ máu, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô hay phóng túng như vậy sao? Cô có biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào không?”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.