Trở về truyện

Để Tâm - Chương 28: Người Thứ Ba

Để Tâm

28 Chương 28: Người thứ ba

Khi buổi diễn thuyết kết thúc, Trần Tâm đi theo Tiểu Từ và Vương Tiêu xem phỏng vấn, còn Diệp Dục Minh thì muốn tụ họp cùng với người của hội sinh viên. Mọi người xung quanh vừa xếp ghế vào vừa nói chuyện, lục tục rời khỏi hội trường đi đến phòng phỏng vấn, ồn ào náo nhiệt khắp nơi. Diệp Dục Minh cúi đầu từ từ thu dọn bản thảo, nhìn cậu hơi cô đơn.

Trần Tâm lại nổi bản tính gà mẹ, đưa tay xoa mái tóc mềm mại của cậu: “Bảo bối Tiểu Diệp hẹn gặp lại.”

Diệp Dục Minh tựa như muốn nói gì đó, do dự một lúc, cuối cùng chỉ đơn giản ngoan ngoãn “Vâng” một tiếng, Tiểu Từ ở bên cạnh sốt ruột hộ cậu — cái bầu không khí gì đây? Mẹ con tình sâu nghĩa nặng à? Sao đàn em lại không biết đấu tranh cho bản thân như thế chứ!

Trần Tầm kéo cô đi theo sau lưng Vương Tiêu cùng với mấy sinh viên học viện truyền thông vào phòng phỏng vấn. Tiếc là đối tượng Vương Tiêu phỏng vấn không phải Chử Nguyên, Trần Tâm hơi thất vọng.

Tiểu Từ còn thất vọng hơn, cô cũng được xem là có một nửa hâm mộ Chử Nguyên: “Phòng này thật nhỏ nhỉ, nếu phỏng vấn đàn anh Chử thì có thể nói chuyện ở khoảng cách gần rồi!”

Nói chuyện bên ngoài gần thì sao, mình với anh ta còn giao tiếp “bên trong” luôn rồi, có gì tốt hơn à? Trần Tâm ủ rũ nản lòng.

Sinh viên học viện truyền thông ngồi ở hàng trước, cầm mic, hăng hái phỏng vấn giống như vừa tiêm máu gà, nghe âm thanh ồn ào ầm ĩ này làm Trần Tâm càng phiền lòng, dứt khoát lôi điện thoại ra chơi. Trên hot search Weibo luôn là mấy ngôi sao quen mặt, tin tức xã hội chỉ có mấy kiểu chuyện gia đình, vợ cả tiểu tam…

Vợ cả, tiểu tam?


Trần Tâm kiểm tra lại chế độ yên lặng trên điện thoại, mặt không biểu cảm mở video hot search xem — “Ảnh thật vợ cả đánh tiểu tam ngay trên phố.”

Suốt 9 phút của video, người đánh không quá tàn bạo, nhưng xé rách quần áo, kéo giật tóc, người bị đánh chỉ có thể run rẩy quỳ rạp, cuộn tròn dưới đất.

Dù không có âm thanh, Trần Tâm cũng có thể tưởng tượng ra những lời mắng chửi, tiếng rên rỉ đau đớn, và tiếng khóc nghẹn ngào…

Bình luận trong bài có quần chúng ăn dưa mang não, có một số người vỗ tay khen hay, có cả thông tin thực tế của tiểu tam bị moi ra, còn có thêm một câu “Khen ngợi tôi đi, vì đã cho tiểu tam này nổi tiếng.”

Trần Tâm chết lặng khi xem các thể loại video trong topic này: Bất ngờ bị đánh ở giữa đường, bắt gian tại quán rượu, dừng xe trên đường lớn lột đồ…

Bị lột trần truồng, bị làm nhục giữa đường, bị ai đó bứt tóc tát vào mặt, Trần Tâm không thể tưởng tượng được cảm giác đó như thế nào. So sánh ngược lại thì cách uy hiếp của Bùi Huyên văn minh hơn nhiều.

Tiểu Từ xem buổi phỏng vấn một lúc, thấy nhàm chán nên lại gần tìm Trần Tâm tám chuyện. Cô nhìn chăm chú điện thoại của Trần Tâm rồi hỏi một cách nghi ngờ: “Video đánh ghen tiểu tam… Cậu lưu cái này làm gì? Cậu không biết là…”

Chân mày Trần Tâm khẽ nhướng, chờ cô ấy nói tiếp: “Là gì?”


Tiểu Từ nhớ ra dạo này Trần Tâm hay buồn bực không vui, không nhịn được suy nghĩ linh tinh: “Không phải cậu bị người ta đánh đấy chứ? Ai đánh cậu? Hay cậu chuẩn bị đánh ai? Mình nói với cậu nhé cậu đừng tự hại bản thân, cậu không nỡ chia tay à? Không đáng đâu! Đánh người còn phạm pháp đó…”

Trần Tâm: …

“Cậu im đi.” Trần Tâm liếc xéo, may là Tiểu Từ hiểu nhầm rồi, cô thở phào nhẹ nhõm.

Lưu thêm vài video nữa, và cảnh báo bản thân nhiều hơn — bớt đắm chìm vào nhan sắc của Chử Nguyên.

Trần Tâm cất điện thoại đi rồi kín đáo đưa túi cho Tiều Từ: “Mình ra ngoài đi vệ sinh một chút.”

Lúc ra cửa, tay Trần Tâm cuộn lại, siết chặt đầu ngón tay đang run rẩy. Nếu không phải Tiểu Từ đoán sai thì cô đã cho rằng mình bị phát hiện rồi, ra ngoài để bình ổn tâm trạng mới là thật, đi vệ sinh chỉ là mượn cớ thôi.

Cô bắt đầu thấy hối hận, lúc đầu nhất thời suy nghĩ chưa kỹ đã đi quyến rũ Chử Nguyên, vốn chẳng nghĩ tới bản thân ở hiện tại sẽ đau khổ. Làm người thứ ba, một khi bị phát hiện thì không có cách nào dễ dàng rửa sạch tiếng xấu — ai mà không hận tiểu tam, ngay cả cô gái hiền lành nhân hậu như Tiểu Từ, cũng tuyệt đối không chấp nhận bạn mình là người thứ ba.


Trần Tâm bước đi chầm chậm trong hành lang, lúc đi ngang qua một gian phòng đang phỏng vấn thì liếc qua cửa sổ trên cao một chút. Thật ra cô cũng không mong đợi nhìn thấy Chử Nguyên, cô nhớ lại đoạn video, những cô gái quần áo xộc xệch trong đó, cuộn tròn run rẩy ở đầu đường. Thậm chí cô còn hơi sợ phải thấy anh.

Điều duy nhất Trần Tâm cảm thấy may mắn bây giờ là cô chưa bao giờ động lòng với Chử Nguyên. Cô không bị cám dỗ, không có tình cảm, và cô có thể dứt khoát rời đi.

Sau khi suy nghĩ về nó trong nhiều ngày, Trần Tâm biết rất rõ Bùi Huyên đang giữ đoạn phim sex khủng khiếp đó và cho dù cô ta đối phó cô như thế nào thì cô đều không có cách nào phản kháng — vợ cả đánh tiểu tam còn phải chọn ngày nữa sao?

Bùi Huyên chậm chạp chưa hành động, chẳng qua là còn ngại Chử Nguyên, mà mình một mực lẩn tránh, cũng do biết bản thân đuối lý. Nói cho cùng, dù là Bùi Huyên hay cô, ai cũng không chắc chắn sức nặng của mình trong lòng Chử Nguyên đến đâu.

Chính cung có chỗ cố kỵ, tiểu tam không đủ tự tin, mới tạo ra sự cân bằng kỳ diệu và khoảng thời gian yên bình quỷ dị này.

Đối diện với Bùi Huyên, Trần Tâm có cảm giác tự ti theo bản năng, cô chẳng có tham vọng gì cả, chứ đừng nói tới trả thù. Dù trốn tránh là việc đáng xấu hổ nhưng lại vô cùng có ích.

Trong căn phòng phỏng vấn, bầu không khí rất thoải mái, sinh viên tham dự đều rất hào hứng — Tuy Chử Nguyên nhìn thì lạnh lùng nhưng ngoài dự đoán của mọi người, anh rất tốt tính, phần lớn vấn đề của mọi người đều trả lời hết không từ chối, còn lời ít ý nhiều, gần như không phải sửa chữa gì là đã có bản thảo. Bởi hiệu suất cao mà chương trình phỏng vấn rất nhanh đến hồi kết.

Có cô gái nửa đùa nửa thật, hỏi tình trạng yêu đương gần đây của anh, Chử Nguyên chần chừ một chút rồi đáp lại: “Sắp tới có thể tôi sẽ đính hôn.”

“Wow!” Bọn sinh viên kêu ầm lên vô cùng ồn ào: “Muốn ăn kẹo cưới quá!” “Có phải đàn chị Bùi tốt nghiệp là hai người kết hôn luôn không?” “Con của đàn chị chắc hẳn rất xinh.”…

Chử Nguyên bị ảnh hưởng bởi bầu không khí náo nhiệt, cũng nở nụ cười, ngón tay thon dài của anh vuốt ve cây bút kí tên mà một sinh viên vô danh đã đưa cho, híp mắt nhìn cửa sổ thất thần trong giây lát, như thể có một hình bóng khẽ lướt qua trái tim anh.

Trần Tâm nán lại trong nhà vệ sinh một lúc, rồi lại ung dung trở về hành lang. Có cánh cửa đóng một nửa ở lối thoát hiểm, từ trong đó truyền tới tiếng gõ nhẹ nhàng, có nhịp điệu.

Trần Tâm nhìn xung quanh — phỏng vấn còn đang tiến hành, trong phòng vang lên tiếng mic khắp nơi, cả dãy hành lang vắng lặng chỉ có mình cô.


Cô tự nhiên linh cảm được điều gì, đi đến mở cửa ra.

Phía trên chỗ rẽ cầu thang có một người đứng trước cửa sổ, nghe thấy tiếng mở cửa thì quay sang.

Vì ánh sáng phản chiếu nên không thấy rõ mặt anh, Trần Tâm quên mất phải tự cảnh báo mình, trời xui đất khiến đi vào rồi đóng cửa lại.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.