Trở về truyện

Để Tâm - Chương 36: Anh Ấy Không Nhìn Thấy

Để Tâm

36 Chương 36: Anh ấy không nhìn thấy

Khi Chung Tuệ Dung lái xe đến bệnh viện, trong lòng đã thầm mắng con trai cả đường đi.

Ai kêu con khoe tài chứ? Bản thân lo chưa xong còn muốn đi bảo vệ người khác? Bình thường ở nhà y như ông cụ non, ăn một bữa cơm còn phải ăn chậm tới mức sợ bị nghẹn ấy, vậy mà hôm nay chạy đến cứu người còn nhanh hơn cả đội cứu hộ.

Nhanh? Thân thể trưởng thành cũng là của ba mẹ, hôm nay mà không dạy dỗ con, mẹ không phải là mẹ con!

Đợi bà chạy tới phòng bệnh, đã thấy con trai ngồi giữa một đám bác sĩ, tức giận cũng bay đi hết.

Anh vừa mới kiểm tra đo lường OCT, kết quả đã có, tình hình thực tế tệ hơn so với tưởng tượng. Nhưng Chử Nguyên không ngăn cản bác sĩ nói sự thật cho Chung Tuệ Dung biết, bà cũng nên biết rõ, dù sao vẫn không giấu được lâu.

Không chỉ có mẹ anh mà còn ba anh nữa, còn có các thầy cô phó thác kỳ vọng vào anh, cả bạn bè trong nhóm, hay đối thủ một mất một còn của anh nữa…..

Bọn họ cũng nên biết.

“Chúng tôi sẽ nói rõ tình trạng của cậu ấy, lúc chạy vào phòng thí nghiệm thì mắt của bệnh nhân đã bị chùm tia sáng phản xạ laser chiếu vào. Trước hết, căn cứ vào kết quả kiểm tra này, bệnh nhân bị thương tương đối nghiêm trọng, tình trạng sợ là không tốt lắm….” Bác sĩ dừng lại một chút, giọng điệu đầy đáng tiếc, bọn họ biết chàng trai trẻ tuổi này, là Chử Nguyên, nghiên cứu thiên tài đạt tới trình độ chữa bệnh và khoa học kỹ thuật cao, dù là trong giới y học, cũng không phải hạng người vô danh.


Chung Tuệ Dung cảm giác tay chân lạnh buốt, bà cố gắng bình tĩnh hỏi: “Cụ thể là bị thương ở đâu? Màng mắt sao?”

“Không phải, là võng mạc.” Màng mắt còn có thể cấy ghép nhưng võng mạc thì không.

Chung Tuệ Dung đứng đó trầm mặc một lúc, Chử Nguyên nhẹ giọng gọi bà: “Mẹ?”

Chung Tuệ Dung không lên tiếng, đi đến trước mặt anh.

Chử Nguyên ngoan ngoãn ngồi trên ghế, anh nhắm mắt lại, giống như không có chuyện gì xảy ra, sắc mặt vẫn trầm tĩnh, bình thản như ngày thường. Anh cẩn thận cầm chặt tay Chung Tuệ Dung: “Con xin lỗi…..Nhưng mà, mẹ đừng lo, không phải sẽ không bao giờ nhìn thấy được.”

Chung Tuệ Dung đè nén tiếng khóc nức nở, miễn cưỡng “Ừ” một tiếng, nước mắt nóng hổi tràn mi, nhỏ xuống mu bàn tay bà. Nửa câu chất vấn bà cũng không dám nói, trong tim thấy xót xa vô cùng.

Mấy người bác sĩ ở sau lưng vội vàng tiến lên an ủi: “Đúng vậy đúng vậy, người nhà không cần quá sốt ruột, bệnh viện chắc chắn sẽ trị liệu cho bệnh nhân bằng cách tốt nhất. Kết quả kiểm tra đã được đưa đến khoa mắt các bệnh viện nước ngoài rồi, chúng tôi sẽ sớm liên lạc với bác sĩ điều trị tốt nhất bên đó…..”

Chung Tuệ Dung xoa đầu Chử Nguyên, bà dùng sức gật đầu, nước mắt đầy trên mặt, bà nhìn các bác sĩ xung quanh mỉm cười: “Cảm ơn mọi người, cảm ơn.”


Nghe bác sĩ đề nghị, Chung Tuệ Dung về nhà lấy đồ dùng sinh hoạt. Chử Nguyên được ở phòng bệnh riêng, còn được các nhân viên chuyên môn chăm sóc.

Chử Thế Tiêu từ Thụy Sĩ gấp gáp bay về, rạng sáng mới đáp máy bay, vốn dĩ ông sẽ bay thẳng sang thành phố S tham gia lễ đính hôn của con trai, nhưng đột nhiên gặp biến cố nên vội vàng đổi chuyến bay.

Lễ đính hôn hiển nhiên phải tạm thời hủy bỏ, Chung Tuệ Dung cũng không còn tâm trạng quan tâm đến việc này, bạn tốt của bà Trương Mỹ Vân sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa. Đợi đến lúc Chử Thế Tiêu đến bệnh viện, hai vợ chồng gặp mặt, Chung Tuệ Dung mới nghẹn ngào khóc rống trong lòng ông.

Chử Thế Tiêu an ủi bà trong chốc lát rồi đi tìm bác sĩ xác nhận lại tình trạng của Chử Nguyên. Bốn bề vắng lặng, ông do dự thương lượng với Chung Tuệ Dung: “Bệnh tình của Nguyên Nguyên cũng nên nói cho Bùi gia biết, dù sao sắp đính hôn rồi, vốn đã là nửa người nhà, nếu như không may….”

“Không may gì chứ?” Chung Tuệ Dung nổi giận: “Anh nói chuyện kiểu gì vậy?”

Chử Thế Tiêu nhanh chóng đổi giọng: “Anh không nói Nguyên Nguyên không may, anh muốn nói là chuyện….là chuyện…..việc này nhỡ phát sinh không tốt, nhỡ tình cảm của hai đứa nhỏ không tốt theo, vậy không nên miễn cưỡng con bé.”

Chung Tuệ Dung hơi thất thần: “Thế nhưng Nguyên Nguyên nhà chúng ta vì cứu con bé mới bị thương thành như vậy.”


Bọn họ chỉ loáng thoáng nghe nói người Chử Nguyên cứu là Bùi Huyên, cũng không biết tình huống cụ thể ra sao. Một khi đôi mắt của Chử Nguyên không nhìn thấy nữa, tương lai anh sẽ thế nào…..ai cũng không thể nói chính xác được, không có đạo lý tự dưng vô duyên vô cớ liên lụy con gái cưng nhà người ta. Chung Tuệ Dung mạnh miệng như vậy nhưng Chử Thế Tiêu biết rõ bà là người rất thấu tình đạt lý, nên không nói gì thêm, chỉ an ủi vỗ nhè nhẹ lưng bà.

Hai người về nhà ngủ một giấc, sáng sớm lại đến bệnh viện, lúc đầu còn muốn thăm Bùi Huyên một lát, hỏi các cô y tá thì biết đêm qua cô ta đã về nhà rồi.

Cái này đừng nói là Chung Tuệ Dung, ngay cả Chử Thế Tiêu cũng thấy không vui. Con trai bọn họ vừa là vị hôn phu vừa là ân nhân cứu mạng của con bé, vậy mà con bé lại xem như không có chuyện gì, đến nhìn Chử Nguyên một cái cũng không muốn đã trực tiếp về nhà sao?

Thật ra lúc Bùi Huyên biết được bệnh tình của Chử Nguyên là lúc cô tới thăm anh. Bùi Huyên đã nhân lúc nhân viên chăm sóc ra ngoài lấy nước ấm, bèn im lặng vào phòng. Chử Nguyên đang nhắm mắt lại, mờ mịt ngồi trên giường, người đối diện không hay biết có người vào, giống như không nhìn thấy. Cô ta vừa hối hận lại vừa hoảng sợ, không dám cùng anh nói chuyện, không để ý cổ chân vẫn còn sưng tấy, đi suốt đêm về nhà.

Bùi Huyên ngủ một giấc tới sáng, không muốn nghĩ tới chuyện kế tiếp.

Quả nhiên, lúc Bùi Huyên tỉnh dậy, Hạ Lâm lập tức nhận được điện thoại của Trương Mỹ Vân. Nghe nói lễ đính hôn tạm thời hủy bỏ, Hạ Lâm thiếu chút nữa vứt điện thoại đi, lễ đính hôn này, bà ta đã vất vả chuẩn bị cả tháng trời, thông báo Đông Tây Nam Bắc không biết bao nhiêu bạn bè thân thích, bây nói nói hủy bỏ là hủy bỏ sao? Chử gia rốt cuộc đang làm cái trò gì vậy?

Bà ta gọi điện cho Bùi Văn Minh, việc này phải cần ông ra mặt, trực tiếp ba mặt một lời! Chử gia này, hồi trước kéo tới kéo lui không chịu chủ động nói đính hôn, hiện tại coi bọn họ là người hầu rồi đùa nghịch à, xem thường nhà bọn họ gấp gáp sao?

Điện thoại Bùi Văn Minh gọi thế nào cũng không được, ngay cả thư ký bên cạnh ông ta cũng không gọi được, cũng không biết đang bận cái gì!

Hạ Lâm càng cảm thấy bực bội, chỉ có thể lên tầng tìm Bùi Huyên nói chuyện rõ ràng!

Tin tức lễ đính hôn của Chử Nguyên và Bùi Huyên bị hủy bỏ truyền ra, quần chúng bát quái trong diễn đàn trường học bùng nổ. Kim Đồng Ngọc Nữ bỗng nhiên tình cảm có biến, trong một khoảng thời gian ngắn đủ các loại suy đoán, phân tích nổi lên nhưng đều không đáng tin cậy.

Có người nói Chử Nguyên thay lòng đổi dạ, có người nói Bùi Huyên bên ngoài…, có người lại nói Chử Nguyên là gay, Bùi Huyên là les……

Mãi đến sau này, phòng thí nghiệm của Chử Nguyên đăng một bài viết, tiết lộ tin tức đáng tin —— lúc phòng thí nghiệm xảy ra sự cố, Chử Nguyên xả thân cứu người nên bị thương nặng.


Là do bị thương nên mới không thể không hoãn lễ đính hôn lại.

Lúc này Trần Tâm đang dọn dẹp phòng học trên tầng, khi đọc được bài viết này cả người đều choáng váng, đột nhiên nhớ tới bóng dáng diễn thuyết từ trên khán đài nhìn xuống cô…..

Anh bị thương sao?

Rất nghiêm trọng sao?

Anh ấy không đính hôn nữa?

Anh ấy không cần lấy Bùi Huyên nữa?

…….

Tiểu Từ bị cô làm hoảng sợ, cầm chặt đôi tay đang phát run của cô hỏi: “Tâm Tâm, sao cậu khóc?”

Trần Tâm nói với Tiểu Từ vài câu rồi gọi xe chạy tới bệnh viện kia, cả đường đi cô nghĩ ngợi lung tung—— Trong trận nổ phòng thí nghiệm khiến anh bị thương nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức nào chứ? Bị nổ đến không còn hình dáng? Thiếu tay thiếu chân? Hay là bị hủy dung nhan? Không phải là bị tàn tật chứ? Khẳng định đau chết anh…..

Đợi đến lúc y tá chỉ đường giúp cô tìm được phòng bệnh của Chử Nguyên, Trần Tâm mới chắc chắn: Bị thương nặng gì chứ! Hù chết cô, nghe nhầm tin đồn bậy bạ, Chử Nguyên rõ ràng vẫn rất tốt.

Trong phòng bệnh, Chử Nguyên đang nói chuyện với Chử Thế Tiêu. Anh không mặc quần áo bệnh nhân, chỉ mặc đồ ngủ ở nhà. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu xuống người hai ngườ., Trên mặt Chử Nguyên vẫn còn giữ nụ cười mỉm, anh từ từ nhắm mắt không biết đang nghĩ gì, không có vẻ nghiêm túc quen thuộc như thường ngày, giống nam sinh viên trẻ trung anh tuấn hơn.

Trần Tâm đoán người ngồi cạnh Chử Nguyên là ba anh, cô không có ý trực tiếp đi vào, nhưng cô cũng rất muốn nói chuyện cùng Chử Nguyên, nên cô chờ ở chỗ y tá.

Y tá xinh đẹp đánh giá cô: “Em là bạn bè của bệnh nhân sao?

“Đúng vậy, em là đàn em của anh ấy!” Trần Tâm cười hì hì nói: “Chị gái xinh đẹp, em thấy anh ấy rất tốt, vậy lúc nào có thể xuất viện về nhà….?”

Y tá nhìn cô, dịu dàng trả lời: “Tình trạng của bệnh nhân không tốt lắm, trước mắt gặp khó khăn khi nhìn, sắp tới không thể về nhà được, chắc là sẽ chuyển viện.”

“Nhìn khó khăn? Nhìn gì khó khăn ạ?” Trần Tâm không kịp phản ứng: “Anh ấy không phải rất tốt sao, vì sao lại nhìn đồ vật không rõ được ạ?”

Y tá hơi phiền lòng với Trần Tâm: “Em không phải là bạn bè của bệnh nhân à? Sao lại không biết bệnh nhân bị laser chiếu vào nên mắt không nhìn được?”

Trần Tâm cảm thấy trái tim trong lòng ngực như bị người ta hung hăng bóp lấy.

Cặp mắt đào hoa kia của Chử Nguyên, con ngươi sáng long lanh như đá Hắc Diệu. Ở dưới ánh đèn, đôi con ngươi như ánh sao sáng, rất xinh đẹp, lúc không mang kính mắt sẽ nheo lại, nhìn anh nhiều thêm một lần thì trái tim sẽ bị hấp dẫn theo..

Trần Tâm trở lại phòng bệnh, cô đứng cách anh gần chục bước, nhìn một lúc, anh đang nhắm mắt, rõ ràng nhìn qua không có việc gì!

Trong đầu Trần Tâm hỗn loạn: Làm sao có thể? Anh là nhân trung long phượng*, tương lai rộng mở, mới 27 tuổi đã đạt được thành tựu kinh người! Anh thông minh điềm tĩnh, là thiên tài ai cũng biết, hầu như không gì là không làm được, vô số người ao ước một cuộc đời như anh nhưng không thể chạm tới…..

(nhân trung long phượng* – người tài trong nhân gian, nhân tài kiệt xuất giỏi giang trong xã hội)

Sao anh lại không nhìn thấy được?

“Cháu gái, cháu có chuyện gì không?” Chử Thế Tiêu nhìn thiếu nữ ngơ ngác ngoài cửa, đứng lên ôn hòa hỏi cô, ông nghĩ chắc là bạn bè của Chử Nguyên.

“Là tới…..”

Ông còn chưa nói xong, Chử Nguyên đột nhiên xoay mặt qua chỗ khác, Trần Tâm đang nhìn anh bị dọa tới mức nhảy dựng, vội vàng lắc đầu nhỏ cắt ngang lời Chử Thế Tiêu: “Không phải đâu bác, cháu đi nhầm ạ.”

Cô không biết phải đối mặt với Chử Nguyên ra sao, nói xong thì chạy trối chết.

Chử Thế Tiêu không hiểu, ngồi trở lại tiếp tục cùng Chử Nguyên nói chuyện nhưng anh lại không chịu mở miệng.

Chử Nguyên lảo đảo bò lên giường, ôm chặt chăn giống như sợ lạnh, không biết lúc nào đã ngủ rồi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.