Trở về truyện

Để Tâm - Chương 41: Ai Làm Ai?

Để Tâm

41 Chương 41: Ai làm ai?

“Cho nên?” Trần Tâm biết rõ còn cố hỏi: “Anh muốn nói gì nào?”

Trần Tâm nén lại lời chửi thề, lẽ nào anh muốn giống như những lời trong ngôn tình, vừa kích động vừa ngốc nghếch nói với mình: “Có thể anh sẽ không nhìn thấy gì nữa, không muốn làm gánh nặng đời em, vậy nên mong em đừng làm tình với anh nữa?”

“Vẫn chưa tới kỳ nghỉ đông mà, sao em lại đến đây?” Chử Nguyên gượng gạo đổi chủ đề.

“Xin nghỉ phép, em xin nghỉ ba ngày lận đấy, mai sẽ về lại trường, ngày kia là thi cuối kỳ rồi. Lần này nếu như em không vào được top 5, lúc đề cử danh sách tuyển thẳng của năm ba nhất định sẽ bị phê bình thứ hạng thành tích, lúc đó em gặp rắc rối chắc luôn.” Trần Tâm nằm sát trên người anh, nghĩ đến thi cử, cô lại đau đầu.

Chử Nguyên im lặng, anh chưa bao giờ buồn phiền vì việc thi cử, không biết nên tiếp lời như thế nào, chỉ dịu dàng ôm lấy cái eo mềm mại của cô.

“Cho nên, thời gian quý báu như vậy! Không được lãng phí!” Trần Tâm đơ người một lúc, đột nhiên phấn chấn trở lại, duỗi tay cào cào bộ đồ ngủ vốn chỉ mặc qua loa của anh.

Chử Nguyên có chút hoảng loạn, bờ vai bị Trần Tâm kéo lộ cả ra ngoài, tay anh nắm chặt lấy dây buộc đồ ngủ, bày ra bộ dạng thà chết chứ không chịu khuất phục.

Anh lại trưng vẻ mặt đó ra, Trần Tâm có chút tức giận: “Nói nghe hay như vậy, lại không muốn làm với em?”


Chử Nguyên bất lực, cô luôn biết cách dày vò người khác, biết rõ ý của anh rồi tại sao vẫn cứ làm khó anh như vậy?

Ngày trước anh ngang nhiên làm tình với cô, là vì anh có thể nắm chắc cuộc đời mình, chỉ cần Trần Tâm gật đầu, anh chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với cô.

Nhưng bây giờ thì không giống, anh bị số trời an bài, không biết ngày mai ra sao. Bản thân bị mắc kẹt trong vũng lầy, đau khổ không ai thấu, tại sao còn muốn liên lụy người khác, đấu tranh đến cùng trong vô vọng?

Nhưng Trần Tâm còn lâu mới quan tâm đến cái suy nghĩ đó của anh, lúc trước khi cô vẫn chưa thích anh, đã thèm muốn cơ thể của anh rồi, huống chi là bây giờ?

Cô được Chử Nguyên ôm trong lòng, hai cơ thể dán sát vào nhau, tình cảm ấm áp thoáng chốc trở thành tình dục. Trần Tâm nhịn không được oán thầm, dịch thể ẩm ướt giữa hai đùi cô đã chảy xuống đùi Chử Nguyên rồi, anh lại thản nhiên ngồi yên như thế? Cũng nhịn giỏi quá đấy…

Không làm thì không làm, thịt Đường Tăng đã ở trước mắt, còn lo anh sẽ chạy sao? Hơn nữa cô cũng không phải “ăn” lần đầu.

Trần Tâm đứng dậy đối diện với Chử Nguyên, cô ngả ngớn đẩy ngã anh xuống giường, anh vừa mới ngồi dậy lại bị cô đè lên người.

“Đừng nghịch nữa!” Anh không nhìn thấy, chỉ có thể dùng cánh tay ngăn cô lại.


Tối nay Trần Tâm mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa, trên eo còn có một dải lụa màu đen, đúng lúc có dịp dùng đến.

Trần Tâm rút ra dải lụa, bắt nạt Chử Nguyên không nhìn thấy, nhanh tay nhanh mắt cột hai tay anh lại, còn thắt một cái nơ.

Cô kiêu ngạo hơn nhiều so với những cô gái khác, lại ra tay rất mạnh mẽ, Nhất thời dù Chử Nguyên cố gắng cũng không tháo dây cột ra được.

Trần Tâm kề sát Chử Nguyên, cô tập trung ngắm nhìn gương mặt đẹp trai của anh, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt anh. Cô vươn ngón trỏ ra, nhẹ nhàng phác họa lên chân mày anh, xẹt qua cái mũi cao ngất, xuống đôi môi mỏng mềm mại…

Chử Nguyên chỉ cảm thấy có một luồng điện chạy dọc cơ thể ở mỗi nơi cô chạm qua, tê dại toàn thân.

“Anh không muốn làm với em, là bởi vì trong lòng có gánh nặng, đúng không?” Cô thì thào hỏi bên tai anh, lại tự mình bật cười: “Vậy thì anh đừng làm em, để em làm anh là được rồi.”

Cô nói một cách lưu manh, trong nụ cười lại mang theo ý trêu chọc, đối với Chử Nguyên mà nói là sự quyến rũ không gì bằng, trong khoảnh khắc đó phá vỡ mọi phòng tuyến trong anh. Trên thực tế, anh đối với Trần Tâm vẫn như trước, không có sức kháng cự.


Lúc nào cũng hết cách với cô, luôn luôn là vậy, haizz…

Trần Tâm duỗi một tay ra, học theo động tác Chử Nguyên thường làm với cô, dùng ngón cái và ngón giữa khép lại đút vào miệng anh, cô thọc vào rút ra, rồi khuấy động đầu lưỡi. Cô liếm nước bọt bị ngón tay cô vây ra bên môi Chử Nguyên, dùng phần dưới ẩm ướt của mình lẳng lơ cọ cọ vào đùi Chử Nguyên, nói bằng giọng nũng nịu: “Em làm anh, cưỡng bức anh, vậy thì anh không cần chịu trách nhiệm rồi.”

Gậy thịt của Chử Nguyên bị cô đùa giỡn đến run rẩy, cứng lên từng chút một chọc chọc vào mông cô.

Dường như Chử Nguyên chỉ cần gặp cô thì gậy thịt liền cứng rắn, sau khi Trần Tâm phát hiện ra thì có chút đắc ý. Cô quỳ giữa hai chân Chử Nguyên, hai tay cầm lấy gậy thịt đã căng trướng, há miệng ngậm lấy quy đầu.

Cô ra sức vận dụng tất cả kỹ thuật của mình để giúp anh thoải mái, nhưng Chử Nguyên không cảm thấy sướng một chút nào mà chỉ thấy rất dày vò. Anh cứng lâu như vậy, làm sao chịu được sự trêu ghẹo như gãi ngứa vậy chứ? Hoặc là buông tha anh, hoặc là khiến anh dứt khoát đâm vào hoa huyệt của cô, cứ tiếp tục như vậy, anh sắp nhịn đến điên rồi.

Anh dùng sức cố gắng thoát khỏi sợi dây. Trần Tâm đang bận rộn dưới thân anh nhanh chóng trèo lên người anh – cô không thèm quan tâm động tác của Chử Nguyên, nhấc cái mông cợt nhả tràn đầy dâm dịch rồi ngồi lên người Chử Nguyên, hạ quyết tâm ngồi xuống nơi căng trướng đó, cưỡng bức anh.

Côn thịt của Chử Nguyên vốn đã to lớn mà Trần Tâm cũng lâu rồi không làm, tuy dâm huyệt ẩm ướt như bôi trơn nhưng rất lâu cũng không thể đút vào.

Trần Tâm có hơi lúng túng nhưng một lòng muốn “ăn” người ta nên cô vừa cầm gậy thịt dứt khoát đút vào vừa chịu đau ngồi xuống, Chử Nguyên nghe thấy trong tiếng rên mê người của cô còn mang theo tiếng khóc nức nở.

Gậy thịt thật sự quá lớn, Trần Tâm cố gắng thử lại nhưng quy đầu cứ trượt qua lại ngoài cửa huyệt, không vào được.

Cứ lỡ cỡ như vậy, nhất thời khiến cả hai đều cực kỳ khó chịu, ngoài cảm giác bị tê liệt không có sức ra, còn bị trướng đau.

Chử Nguyên đành phải mạnh mẽ hất lên, dùng gậy thịt tê dại đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong cô.

Trần Tâm không kịp phòng bị kêu lên một tiếng, vừa đau vừa thỏa mãn, cuối giọng còn ngân lên như câu hồn người khác.


Trần Tâm chảy nước mắt mông lung nghĩ, con mẹ anh, đau y như lần đầu vậy, rốt cuộc là ai làm ai hả?

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.