Trở về truyện

Để Tâm - Chương 43: Em Thương Hại Anh

Để Tâm

43 Chương 43: Em thương hại anh

Sau một nụ hôn dài khiến cô hít thở không thông, Chử Nguyên tiếp tục hôn lên gò má của cô, anh tìm vành tai mềm mại và mỏng manh của cô rồi nhẹ nhàng cắn lên đó một cái. Nơi nào của Trần Tâm cũng đẹp và gợi cảm khiến anh không thể kiềm chế được.

“Cần anh trai quan tâm ưm… làm Tâm Tâm đi mà…” Trần Tâm bị hơi thở nóng bỏng của anh thổi đến ngứa ngáy cả người, cô không chịu nổi liền ưỡn ngực, hai chân ngoan ngoãn kẹp chặt eo anh.

Chử Nguyên do dự nghĩ, lúc này đây anh nên nói vài lời âu yếm, ngọt ngào, ít nhất là nói về lời thề mà anh đã thực hiện ở trong lòng.

Anh quỳ trên giường suy nghĩ về điều đó rồi đi tìm một dải ruy băng- anh không muốn phí công vô ích trước mặt cô, không muốn cô nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của anh nên dứt khoát che kín mắt cô lại.

Anh cột dây ruy băng lên mắt, quấn ra sau đầu rồi buộc nó lại một cách qua loa, kéo theo một cái đuôi dài.

Anh điều chỉnh lại tư thế, kéo hai chân của cô đang kẹp trên eo mình ra rồi khoác lên vai, anh ép người xuống gần như gập đôi cô lại.

Trầm Tâm khẽ la lên, trong lòng cô không ngừng cảm thấy may mắn vì sự dẻo dai của mình, chợt nghe thấy người ở trước mặt mình dùng giọng mạnh mẽ như chuông ngân, nghiêm trang nói ra những lời thô tục: “Tiểu lẳng lơ, hôm nay ba sẽ làm con đến chết.”

Cuối cùng Chử Nguyên cũng không nhẫn nại nữa, anh hung hăng cắm côn thịt vào tiểu huyệt chật hẹp. Do anh đã kiềm chế quá lâu nên một khi bắt đầu liền không nhịn được buông thả mình. Trần Tâm bị anh điên cuồng đâm vào đến nỗi phải khóc thét lên cầu xin tha thứ: “Nhẹ một chút…Đau quá…A…Đau quá anh trai…Sắp bị anh làm ngất xỉu…Không muốn…”


Chử Nguyên sướng đến mất khống chế, thở gấp liên hồi, nhưng anh vẫn không chịu buông tha cho cô, cứ hung hăng tiến vào. Trần Tâm rên rỉ, càng ngày càng quyến rũ, dâm thủy chảy ra làm ướt một mảng lớn ga giường.

Chử Nguyên tuy đâm cô một cách mạnh bạo, nhưng đôi tay lại dịu dàng cầm lấy cổ chân mảnh khảnh của cô hôn một cách say mê, như đối đãi với viên ngọc quý.

Trần Tâm cứ như bị va chạm giữa những cơn sóng lớn, cứ một lần bị cắm vào là một lần cô cảm nhận được cảm giác “cực lạc” là thế nào. Cự vật mỗi một lần đâm vào là đụng đến miệng tử cung, quy đầu lại tiến sâu vào bên trong, cô nhịn không được đành nhắm chặt mắt. Trần Tâm vừa đau vừa tê dại, tinh thần sảng khoái hoàn toàn muốn bị chinh phục, nhưng cơ thể cô gần như không thể chịu nổi, mấy lần đã chuẩn bị lên đỉnh, nhưng giây tiếp theo lại bị cự vật lớn thúc vào, như thể rơi xuống vực thẳm.

Cô cầu xin anh bằng giọng điệu lẳng lơ: “…Quá sâu… Không… Không muốn, anh trai,…A…Ba, tha cho con…”

Nhưng Chử Nguyên đã nếm được mùi vị ở bên trong thì làm sao có thể dễ dàng từ bỏ được. Anh đã khao khát lâu như vậy, quyết tâm phải làm đến tử cung của cô. Anh đè cơ thể mình xuống, dựa vào cô, mê hoặc dụ dỗ: “Không phải muốn ba cắm vào trong sao?”

“Không muốn, không muốn nữa… Không… A…” Trần Tâm lắc đầu cầu xin tha thứ, nhưng lại bị anh liếc mắt xem thướng, tiếng gào thét dần đứt quãng trong cổ họng, chỉ còn lại âm thanh thở gấp:

“Không, tại sao lại không? Không muốn anh nữa sao?” Chử Nguyên giống như ma quỷ, đột nhiên chậm rãi đung đưa trong hoa huyệt đang co giật của cô, trán anh đẫm mồ hôi, trên tóc đọng vài giọt nước nhỏ xuống người Trần Tâm theo từng động tác ra vào.

Chử Nguyên ngừng đẩy eo, hung hăng ấn hông mình, dùng quy đầu cọ lên hoa tâm mỏng manh, giọng anh đột nhiên trở nên lạnh lùng, hết lần này đến lần khác hỏi: ”Tại sao không cần anh? Em không muốn anh? Em dám không muốn anh xem? Hử?”


Trần Tâm bị cự vật cọ đến tê dại, sướng đến thất thần, không thể trả lời anh. Chử Nguyên không nhìn thấy cô, cũng không nghe thấy giọng nói của cô, anh vừa bất lực vừa tức giận, chợt đâm mạnh vào trong hoa huyệt, âm thanh va chạm vang lên, vừa dâm mị lại động lòng người. Anh như là một con sói nhỏ tức giận, không thấy giọng nói nhã nhặn lúc trước đâu mà chỉ còn âm thanh run run: “Em không cần anh nữa? Không muốn nữa sao?”

“Em không có…Em muốn anh…Em muốn anh… á… ưm…” Trần Tâm vội vã cầu xin tha thứ, Chử Nguyên không biết tự nhiên phát điên cái gì, cô sắp bị đụng đến đầu giường rồi.

Chử Nguyên nghe tiếng kêu của cô, dường như biết cô chịu không nổi liền thả chậm tốc độ lại. Nhưng vẫn còn canh cánh trong lòng muốn chạm đến tử cung nên quy đầu cứ tiếp tục cọ cọ trong hoa tâm của cô.

Bị anh chạm đến tàn nhẫn nên Trần Tâm không khống chế được đành phun trào. Cô véo cánh tay của Chử Nguyên, ngón chân co lại trong lúc lên đỉnh, khiến cho chỗ giao hợp của hai người dính đầy nước.

Trần Tâm cảm thấy xấu hổ, tại sao không lúc nào kiểm soát được bản thân khi làm tình? Thật quá xấu hổ, cô mím môi, khóc thút thít.

Nghe thấy cô khóc, Chử Nguyên cũng không dám tiếp tục tra tấn tiểu huyệt non nớt nữa, anh không bắn vào, rút côn thịt ra quỳ giữa hai chân cô rồi thủ dâm.

Trần Tâm chăm chú nhìn anh đến quên cả khóc.


Trước mặt cô là cơ thể trần trụi với những đường nét tuyệt đẹp, anh di chuyển côn thịt mới vừa làm cô. Anh hơi cúi đầu xuống, những giọt nước trên mái tóc mịn màng phản chiếu ánh sáng của đèn ngủ.

Động tác tay càng lúc càng nhanh, Chử Nguyên dần dần không nhịn được há miệng thở dốc. Hàng lông mày của anh cau lại, dải băng màu đen anh vừa cột vào bị sống mũi cao của anh đẩy lên xuống.

Hai đuôi ruy băng dài sau đầu buông nhẹ trên vai.

“Anh trai ̴ ” Trần Tâm bị sắc đẹp mê hoặc, khi quên đau liền nhịn không được đi khiêu khích anh, cô cúi đầu hôn anh nhưng bị anh né tránh.

Chử Nguyên dần mất kiểm soát, anh sắp cao trào rồi, Trần Tâm đột nhiên quỳ xuống bò đến trước mặt anh, bày ra một tư thế ra vào, cầm lấy côn thịt của anh đưa đến cửa huyệt. Cô quay đầu lại đối mặt với Chử Nguyên, dùng khuôn mặt xinh đẹp của mình nỉ non: “Anh trai bắn tinh dịch cho em có được không, phải bắn hết vào bên trong đó…”

Chử Nguyên chẳng thể nào chống lại giọng nói gợi tình của cô nên bị câu dẫn đến mất hồn, vụng về ôm chặt lấy cô, tiến vào tiểu huyệt đang còn chảy ra dâm thủy, run rẩy bắn vào trong.

Cuối cùng cũng bắn ra nhưng anh lại buồn bực, không nói tiếng nào.

Theo góc độ của khoa học mà nó, nam giới thường có cảm giác hụt hẫng sau khi bắn tinh xong, đây là hiện tượng sinh lý bình thường. Trần Tâm suy nghĩ một chút rồi hôn người thanh niên đang rũ đầu xuống.

Ngay khi cô đang tự hỏi rằng anh đã ngủ rồi à, anh đột nhiên lên tiếng, giọng hơi lạnh lùng: “Em thương hại anh?”

Trần Tâm: ??????

Chuyện gì vậy?????

Khoa học đâu có dạy mình là đàn ông sau khi bắn tinh sẽ có tư duy nhảy vọt đâu?

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.