Trở về truyện

Để Tâm - Chương 44: Tặng Nhẫn

Để Tâm

44 Chương 44: Tặng nhẫn

Tỉnh lại sau trận yêu đương cuồng loạn, tâm trí đã có một khắc mềm yếu trút bỏ sự đề phòng. Sau khi tỉnh táo trở lại, Chử Nguyên dần dần khôi phục vẻ hời hợt và bình tĩnh.

Anh tránh khỏi cái ôm của Trần Tâm, mệt mỏi cởi bỏ tấm băng đen trên mắt, dựa vào đầu giường, bình tĩnh hỏi: “Sao em đột nhiên tới đây?”

Trần Tâm biết anh nghĩ gì về mình, hiển nhiên cũng biết anh vì cái gì mà khó chịu. Chẳng qua lúc trước đã quyết tâm rời bỏ anh, bây giờ nghe thấy anh gặp chuyện lại theo tới đây, cái này vừa nghe đã cảm thấy có ý thương hại anh rồi.

Trần Tâm cảm động với chính mình – thì ra mình thế mà lại lương thiện, giống như thánh mẫu vậy.

Cự vật gây tội dưới hông của Chử Nguyên vẫn còn căng to, Trần Tâm cậy thế trèo lên trên, đôi tay không thành thật nắm lấy ve vuốt, nhỏ giọng nói: “Em muốn khắc hai chữ lên cây gậy này của anh.”

Bị bàn tay nhỏ vừa mềm mại vừa lành lạnh của cô chạm vào, Chử Nguyên vô thức co người lại. Côn thịt không chịu sự khống chế lại bắt đầu phồng to lên, nhưng vẻ mặt anh lại cố tình như xem nhẹ, lãnh đạm: “Hử?” một tiếng, ra vẻ mời cô nói rõ như vậy là ý gì.

Trần Tâm dùng tay đùa bỡn vật kia, một thân đoan trang mà nói: “Muốn khắc cho anh hai chữ “Thượng Tâm”, sau này, anh chỉ có thể ở trên em.

Cô chưa từng thành thật nói ra những lời ngọt ngào như vậy nên khó nói ra khỏi miệng, lúc nói ra một câu như vậy đã là bày tỏ thành ý lắm rồi.


Cũng quá là mặt dày vô sỉ, Chử Nguyên bị cô làm cho nghẹn họng không biết nói gì.

Trần Tâm thấy anh trầm mặc, sợ anh không hiểu, chỉ đành trực tiếp nói trắng ra: “Đến lúc đấy em cũng khắc lên 2 chữ, anh đoán xem em khắc chữ gì?”

Chử Nguyên không tự nhiên ngồi thẳng người lên, hai má hiện lên một chút đỏ khả nghi: “Khắc cái gì?”

Trần Tâm giơ tay vuốt ngực, lại sờ mũi, nói lẩm bẩm: “‘Quy Nguyên’, em khắc vào bên huyệt đạo ‘Quy Nguyên’, về sau chỉ nghênh đón tiểu Chử Nguyên, được không?”

Chử Nguyên thấy hô hấp như ngừng lại một khắc, Trần Tâm cảm nhận được tim đập kịch liệt như đánh trống, cô có chút tiếc nuối, nếu như anh không gặp chuyện thì ánh mắt trong giờ phút này cùng với sự rối rắm kia đến cuối đời cô cũng không được nhìn thấy.

Nhưng không sao, cô vừa đúng là người biết đủ, trong lòng biết rõ không xứng với vị thần cao cao tại thượng này, nếu Chử Nguyên bình an vô sự thì đâu đến lượt cô.

Thu hút tất cả mọi người không bằng thu hút một mình cô thôi.

Chử Nguyên dường như cũng có quyết định, anh hôn lên tóc Trần Tâm, sau đó đẩy cô ra, loạng choạng đứng dậy.


Anh tuỳ ý mặc đồ ngủ, xuống giường, đi qua đi lại một hồi như người say. Cái đuôi nhỏ của dải ruy băng che mắt đen ở sau đầu khe khẽ đung đưa. Anh xoay người lại, ánh đèn mờ mịt chiếu lên khuôn mặt anh, xương mày cao nối liền với sống mũi thẳng, sườn mặt tuyệt mỹ vẫn như lần đầu Trần Tâm gặp anh.

Trần Tâm nhìn anh, vốn sợ anh ngã nhưng càng nhìn càng bị vẻ đẹp của anh mê hoặc, nhìn dáng vẻ cao lớn đang lắc lư qua lại của Chử Nguyên, cô không ngừng tưởng tưởng đến cái gì là “Ngọc Sơn Tương Khuynh”*

(*Dáng vẻ lung lay sắp đổ của người say rượu.)

Chử Nguyên đi đến tủ quần áo, lấy từ trong ngăn của mình một vài thứ, lại loạng choạng dựa vào cảm giác đi đến bên giường.

“Oa? Lớn vậy?” Trần Tâm mở chiếc hộp nhỏ màu vàng anh ném lên giường, không nhịn được kêu lên.

Là một chiếc nhẫn kim cương, xung quanh là mấy vòng đá hồng ngọc phối với hàng kim cương nhỏ ở giữa, càng nhìn càng chói mắt.

“Cái này mấy cara thế, ôi mẹ ơi, anh giàu thế?” Trần Tâm vừa kêu to vừa đeo thử lên tay.


“Là giả thôi, mượn phòng làm việc của bạn anh luyện tay, dùng bình rượu trắng mài thành.” Chử Nguyên máy móc nói.

Trần Tâm: Được rồi.

“Em thử xem có vừa tay không?” Anh làm như không để ý nói, lại sợ cô thật sự không lưu tâm, đắn đo nói thêm một câu: “ Anh làm nó cũng khá đẹp mắt, thích thì đeo chơi.”

Phải là rất đẹp mắt mới đúng, giả cũng đẹp, Trần Tâm hoan hỉ đeo lên ngón tay mình. Đương nhiên Trần Tâm không tin nó mài từ bình đựng rượu, cô đoán là một loại đá rẻ rẻ nào đó, như kiểu kim cương nhân tạo.

Cô giơ tay dưới ánh đèn ở đầu giường, nheo mắt say mê nhìn những tia sáng rực rỡ chiếu ra từ chiếc nhẫn.

“Đeo vào ngón áp út hơi rộng một chút, anh đặc biệt làm cho em à?” Trong giọng nói mang đầy sự vui vẻ, lại có chút hờn dỗi ngọt ngào.

Hình trái tim đấy nha, không tặng mình lẽ nào đi chọc giận Bùi Huyên?

“Ừ, lúc nào rảnh anh sẽ sửa lại.” Chử Nguyên kiệm chữ như vàng, trong lòng đủ loại cảm xúc, không cần nói ra miệng.

Sau khi tan vỡ với Trần Tâm, anh cố chấp chuyên tâm mài hòn đá thô kệch đó, để làm chết đi sự động lòng hỗn loạn quá đỗi của mình. Cũng có lẽ đây là lần động lòng duy nhất của đời này, cho nên anh luôn cất giấu nó bên mình.

Anh cho rằng mãi mãi không thể tặng cô chiếc nhẫn đó, cũng giống như nỗi lòng của anh bị vứt bỏ không thương tiếc. Không nghĩ đến sự đời một hồi quanh co, khúc khuỷu, giờ phút này, nó lại được cô gái mà mình yêu thương đùa nghịch trên ngón tay trắng nõn của cô, trông thật đẹp.

“Quá là đẹp luôn, tại sao anh làm cái gì cũng giỏi thế?” Trần Tâm không tiếc lời khen ngợi, cô đeo lên rồi cũng không định tháo ra, soi dưới ánh đèn không nhịn được làm dáng.

Tuy Chử Nguyên không nhìn thấy, nhưng nghe thấy thế thì cũng cười lên nói: “Cái này là luyện tay thôi, lần sau sẽ càng đẹp hơn.”


Lần sau, còn có lần sau à? Mắt anh còn có thể nhìn thấy, anh có cơ hội làm một lần nữa không?

Trần Tâm giả bộ không nghe thấy, sợ anh suy nghĩ lại thấy thương tâm, Chử Nguyên nói xong lại mang dáng vẻ bình tĩnh, anh biết nỗi lo của Trần Tâm, nhưng anh cũng không yếu đuối như cô nghĩ.

Nhìn thấy hay không đều không sao, đời còn dài, nếu không thể dùng mắt để làm, thì dùng giác quan khác để hoàn thành thôi, chỉ cần còn ở bên nhau, thì đều sẽ có rất nhiều lần sau nữa.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.