Trở về truyện

Để Tâm - Chương 74: Quyết Định Mới

Để Tâm

74 Chương 74: Quyết định mới

Chử Nguyên rời đi vào buổi sáng ngày 29, để kịp về Bắc Kinh ăn tết cùng gia đình.

Tin tức Trần Tâm đang yêu đương cũng rất nhanh truyền đến tai Trần Tiêu Nguyệt. Mà thái độ của Trần Tiêu Nguyệt cũng lãnh đạm như ông ngoại của Trần Tâm vậy, nguyên nhà chỉ mỗi mình bà ngoại của cô là vui mừng vì chuyện này thôi.

Chuyện vui này được duy trì đến tận tháng giêng ngày 13, là ngày mà Trần Tâm sắp xa nhà để nhập học lại.

Bà ngoại tiễn Trần Tâm ra cửa, có một chút không nỡ nên nước mắt lưng tròng.

“Ây da, tháng 5 nghĩ phép con lại về có được không, đừng khóc mà.” Trần Tâm dỗ dành bà.

Ông ngoại thì ‘không sợ thiên hạ thêm loạn’, còn nói thêm vào: “Nó đi học thôi có gì đâu mà khóc, bộ nó xuất giá hay gì? Hả? Không phải bà thích cái thằng nhóc ở Bắc Kinh sao, vạn nhất mà thành với cháu gái cưng của bà thì tới lúc đó có mà bà khóc cho đã nhé.”

“Cần ông quản tôi à?” Bà ngoại hung hăng trừng mắt nhìn ông: “Đến lúc đó tôi ngồi máy bay ngồi hỏa tiễn, vừa nhanh vừa tiện nữa là!”

Trần Tâm sợ bà mình đau lòng, liền vội vàng an ủi: “Chuyện còn chưa đâu vào đâu, bà đừng nghĩ nhiều quá ạ.”


Bà ngoại nhìn chằm chặp vào cô hỏi: “Bộ cháu cưng của bà không thích Tiểu Chử sao?”

“Thích chứ.” Trần Tâm tùy tiện trả lời, nửa nũng nịu nửa hờn dỗi: “Nhưng mà chắc chắn là con không nỡ rời xa hai người rồi, còn nữa, kết hôn là kết hôn, yêu đương là yêu đương, vẫn còn sớm chán đây.”

Bà ngoại nắm chặt lấy tay cô, tâm tình đột nhiên nghiêm túc hẳn lên: “Cháu thích là được, cháu hạnh phúc là quan trọng nhất! Đừng có để ý đến những gì xung quanh, nhất là ông bà đây. Chúng ta đã già rồi, còn sống được mấy năm nữa đâu?”

Bà ngoại luôn chú trọng vẻ đẹp, sáu mươi mấy tuổi đầu rồi nhưng tóc tai bà vẫn phải nhuộm cho đen nhánh mới chịu. Trong ký ức của Trần Tâm, bà rất ít khi tự nhận mình già. Vậy mà bây giờ, đại khái là do hôn sự của Trần Tiêu Nguyệt đã thất bại triệt để rồi, nên bà mới không ràng buộc cô, đem toàn bộ chúc phúc đặt cả lên người Trần Tâm.

Được đặt niềm tin nhiều như vậy lên người, Trần Tâm ngược lại thấy khủng hoảng hơn. Đến bà ngoại còn nhìn ra được Chử Nguyên tốt đến cỡ nào, nhưng cô thì càng lúc càng cảm thấy mình không có số hưởng như vậy. Ý trung nhân à, anh thì cao cao tại thượng còn tôi thì như vũng lầy dưới đất vậy. Dù biết rằng sẽ thoáng gặp nhau trong bão táp, nhưng cuối cùng vẫn là bị cát bụi cuốn trôi…..

Khai giảng được vài ngày, Trần Tâm vẫn còn bị ảnh hưởng bởi đoạn clip hôm đó, trong lòng vẫn cảm thấy sởn gai gốc, nên không thích những nơi đông người cho lắm.

Tiểu Từ và bạn trai của cô ấy là tiểu biệt thắng tân hôn, vô cùng thân mật và hoà hợp, gần như muốn chuyển ra ngoài sống. Chử Nguyên từ lúc khai giảng đón cô về trường học từ trạm xe, thì bận đến nỗi không thấy tăm hơi, Trần Tâm nhẹ nhàng nhẩm tính, đến nguyên tiêu cũng là một mình tùy tiện trôi qua ở phòng trọ.

Cuộc sống trôi đi bình lặng mà khô khan, cho đến khi giảng viên phụ đạo Lý Tấn gọi cô đến văn phòng một chuyến.


“Chào thầy Lý, thầy tìm em có việc gì sao?” Trần Tâm nghe ông gọi liền mau chóng chạy đến gặp.

“Lại đây, ngồi ngồi ngồi, Tâm Tâm qua đây ngồi đi.” Lý Tấn khách khí đến nỗi không nói ra câu nào đàng hoàng, thái độ bất thường ngồi ngay ngắn tại chỗ, ngoắc tay kêu cô đến: “Tâm Tâm qua đây nhìn cái này xem.”

Trần Tâm bán tín bán nghi đi qua bên bàn, nhìn thấy phần tài liệu ‘Tài liệu liên quan đến việc du học trường J ở nước Anh và chi phí trong năm học sắp tới’.

Trần Tâm lật xấp tài liệu đó xong, có chút khó hiểu: “Thầy Lý à, xấp tài liệu này nói về điều kiện của sinh viên năm thứ tư mà?” Năm học tới cô cũng chỉ vừa lên năm ba, cái này có liên quan gì đến cô cơ chứ?

Lý Tấn liền gật đầu: “Ứng cử viên ban đầu vốn là một người có tình huống đặc thù, bởi vì yếu tố gia đình nên đã từ bỏ không đi nữa. Cơ hội này rất hiếm có, trường học muốn thông qua kỳ thi để chọn ra ứng cử viên mới, vừa hay tôi cũng giúp mấy em tranh thủ đem về tham khảo…”

“Ôi, có thể thật sao?” Trần Tâm háo hức muốn thử cơ hội này, Đại học J đó, không động tâm mới là lạ nha.

Lý Tấn với nụ cười sáng lạng: “Vẫn là em ưu tú hơn mà, học kì này kết thúc em hầu như đã đạt được mức điểm tối đa, cả năm chỉ có được ba người, quả là nhân tài hiếm thấy.”


“Cũng nhờ thầy Lý giáo dục tốt đó.” Trần Tâm giả bộ khiêm tốn một chút: “Vậy kỳ thi tuyển chọn này có yêu cầu như nào thầy nhỉ?”

Lý Tấn kìm nén lại cơn sóng đang gợn dậy trong lòng, gõ gõ lên phần biểu mẫu đang còn trống: “Báo danh điền lên biểu mẫu xong, dựa theo tư liệu tham khảo ở phía sau thì kỳ thi tuyển chọn này đại khái vào tháng tư. Nếu như em có thể thuận lợi thông qua, vậy thì, trước tháng sáu em làm xong giấy tờ tùy thân là đã có thể đạt được ước nguyện rồi.”

Trần Tâm cảm kích vô cùng, câu cảm ơn còn chưa kịp nói ra miệng thì Lý Tấn xua xua tay, cũng không quên trách nhiệm của người lãnh đạo, làm ra vẻ thần bí hỏi cô: “Em có biết cái hạng ngạch này có ý nghĩa như thế nào không?”

Trần Tâm hơi ngẩn ngơ: “Là cơ hội du học hiếm có nhất?”

Lý Tấn cười như không cười: “Bạn học Tâm Tâm chắc hẳn là đã có kế hoạch học tập sau khi tốt nghiệp đúng không? Nếu như trong đợt giao lưu học tập lần này có biểu hiện đột phá, thì kỳ thi tuyển nghiên cứu sinh của đại học J cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều đó.”

Trần Tâm nghe được tim mình đang “thình thịch” nhảy nhót, nghiên cứu sinh của đại học J hấp dẫn hơn rất nhiều ở đại học A, hơn nữa cô luôn khao khát được tìm tòi thế giới bên ngoài.

“Nhưng…” Lý Tấn dùng viết gõ gõ lên mặt bàn: “Độ khó không phải là không có, năm hai, năm ba, những người có số điểm chỉ tiêu đều sẽ tham gia đợt tuyển chọn lần này, cho nên hạng ngạch này, thật sự là ‘chọn 1 trong 100’ thôi.”

Trần Tâm sướng rơn người, tự mãn cầm giấy báo danh đi về phòng ngủ.

Cô suy nghĩ tận nửa ngày, giải thích tường tận cho Trần Tiêu Nguyệt nghe qua, mới chợt nhớ lại là nên hỏi xem ý kiến của Chử Nguyên. Anh hình như đã từng có kinh nghiệm về phần giao lưu du học sinh.

Chử Nguyên vừa xong việc nên đã rất nhanh bắt máy trả lời cô. Trần Tâm kể sơ lại sự việc, Chử Nguyên chau mày, tựa hồ như là có chút bất ngờ: “Cơ hội này cũng được đấy, mẹ em có đồng ý không?”

“Bà không có ý kiến gì, dù sao thì em cũng được tài trợ, bà cũng không tốn thêm chi phí gì.” Giọng Trần Tâm hơi lưỡng lự: “Hiện giờ em có chút do dự, không biết con đường này có thích hợp với em không nữa.”

Giọng nói của Chử Nguyên dịu dàng và lý trí: “Không ai có thể giúp em đưa ra quyết định, nhưng nhất định anh sẽ tôn trọng quyết định của em.” Hai người trò chuyện tình cảm một hồi mới cúp máy.


Chử Nguyên quay đầu tiếp tục xử lý xấp tài liệu ứng tuyển, Trần Siêu cầm theo cuốn sổ tay đi vào văn phòng, trong miệng oán trách những câu không cam tâm: “Con người anh thật là nghĩ ra thứ gì thì chỉ đeo đuổi thứ đó mà, viện nghiên cứu đó, tôi nhớ là hai năm trước anh tốt nghiệp được khoa nghiên cứu mời thì lại từ chối, bây giờ sắp học xong Thạc Sĩ thì lại nằng nặc đòi……”

Chử Nguyên xem lời của Trần Siêu như gió thổi ngoài tai, không có một chút để tâm. Mọi thứ đang nằm trong kế hoạch của anh, hiện giờ chỉ cần chú tâm để chạy luận văn là được.

TruyenC

Copyright © 2025 TruyenC.