Trở về truyện

Để Tâm - Chương 77: Ai Là Chồng Em?

Để Tâm

77 Chương 77: Ai là chồng em?

Cô ăn xong thì rất vui, lập tức không tiếc lời khen ngợi, Chử Nguyên không chút khiêm tốn nhận hết tất cả mấy lời khen đó. Đối với tài nấu nướng của mình anh cực kì hài lòng. Khi ở nhà, Chử Thế Tiêu và Chung Tuệ Dung thường đi công tác ở nước ngoài nên chỉ có thể đến nhà bạn mà ăn tối, từ nhỏ anh đã học thành tài, không thể không tự mãn được.

7 phút sau khi ăn, Chử Nguyên nâng ly rượu lên, đưa tới trước ly của cô: “Không phải em muốn uống sao?”

Trần Tâm làm gì dám nói không, ngoan ngoãn cụng ly với anh.

Chử Nguyên cố ý dẫn dụ cô uống, một ly lại một ly, Trần Tâm dần cảm thấy có chút choáng váng.

Cô nhíu mày, khoát tay áo của Chử Nguyên rồi nói: “Hình như em hơi chóng mặt.”

Chử Nguyên hơi nâng chân dài lên, dùng mũi chân cọ cọ đôi chân thon dài của cô: “Uống đã không?”

“Đã lắm, cao quý sang trọng như này, đương nhiên là đã rồi….” Trần Tâm bị anh cọ đến mức ngứa ngáy, vừa cọ lại chân anh, vừa oán giận. Cô luôn là người hám lợi, giờ lại còn say rượu, liền bắt đầu không thể cản nổi mồm miệng của bản thân nữa.

Chử Nguyên bị dạng vẻ ngốc nghếch, lắc lắc cái đầu của cô chọc cười. Anh sợ cô khó chịu, đỡ cô sát lại gần rồi sẵn tay cầm lấy ly rượu của cô đi.


Trần Tâm đột nhiên mở to đôi mắt ngập nước, quát hỏi anh: “Sao lại lén lấy ly rượu của em?”

“Tâm Tâm say rồi, không uống nữa được không?” Chử Nguyên dỗ dành cô, anh lại không biết rằng người say vốn không thể nghe lọt được từ “Say”

Trần Tâm cũng không cướp lại ly rượu, mà cô trực tiếp nâng bình rượu ở trên bàn lên: “Tâm Tâm mà say ư? Vậy thì đừng cho cô ấy uống nữa….Em không say. em có thể uống tiếp…”

Chử Nguyên không nói gì, anh đang tính toán, lúc Trần Tâm say rượu chính là lúc thích hợp nhất để đem cô lên giường rồi đùa giỡn với cô. Nhưng không ngờ cô lại là một con cọp giấy, chưa được một chai, liền say mất tiêu…Chỉ có thể đỡ cô đi ngủ một chút.

Anh đứng dậy xoay người, đưa tay xoa nắn bầu ngực mềm mại của cô, giam cô ở trong lòng mình, cố gắng lấy bình rượu trong tay cô ra, giọng nói càng dịu dàng thêm: “Uống tiếp sẽ khó chịu lắm.”

Anh dịu dàng ôn nhu, Trần Tâm cũng làm nũng, cô ôm lấy thắt lưng anh: “Vậy, anh giúp em uống, uống cùng nhau, sẽ không khó chịu…”

Mùi hương trên cơ thể mềm mại của cô bị rượu tác động vào càng thêm ngọt ngào hơn, dày đặc hơn, cực kì khiêu khích dục vọng đang sôi sục trong người Chử Nguyên.

Ánh mắt Chử Nguyên âm trầm, nhìn thấy cô gái thơm tho, mềm mại đang vặn vẹo mặc cho người khác tới thưởng thức, đến cùng cũng chẳng biết là có nên làm hay không.


Trần Tâm đột nhiên tìm đường chết, dùng mặt cọ cọ vào bụng anh, đôi tay nhỏ còn với lấy ly rượu trên bàn: “Anh đẹp trai, uống nào! Anh đẹp trai không uống thì em uống cho…..”

Cô với tay lấy ly rượu trên bàn, Chử Nguyên cũng không ngăn cản cô, bởi vì quá chóng mặt nên cô đã làm đổ hết rượu trên bàn.

Cái miệng nhỏ của cô chóp chép hai cái, vì không được uống rượu nên có chút khó chịu. Dứt khoát đẩy ly rượu ra, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, đỏ hồng vì say lên nhìn anh rồi nũng nịu nói: “Anh đẹp trai, đút em uống….”

Nơi mềm mại của cô đang cọ xát với chỗ đang cương cứng đau đớn của anh. Một đôi mắt ngập nước, vừa phong tình lại mê hoặc, quyến rũ, cũng có chút trong trẻo, trên đôi môi phấn nộn còn vương lại hai giọt rượu…

Như thế này thì ai nhịn cho được? Huống chi Chử Nguyên cũng không làm khó chính mình, anh tự mình uống một hơi, sau đó đặt chai rượu vừa đoạt lại được xuống, uống một hơi rồi ngậm lại trong miệng.

Trần Tâm còn đang ngẩng đầu mềm yếu gọi anh đẹp trai, vừa mở miệng ra lập tức bị Chử Nguyên hôn.

Anh khom lưng xuống, che lại miệng nhỏ nhắn không ngừng kêu rên kia, rượu ngậm trong miệng lập tức truyền qua hết sang miệng của Trần Tâm.


Không phải là muốn anh đẹp trai đút em uống sao? Chử Nguyên vừa đút rượu cho cô, vừa dùng bàn tay to lớn không ngừng chơi đùa bầu ngực no đủ của cô.

Trần Tâm không hề để ý, cô dịu dàng rầm rì rên lên vài tiếng, còn ngây ngốc vươn đầu lưỡi ra, đi liếm mút đôi môi đang truyền rượu qua. Cho đến khi Chử Nguyên đút hết rượu trong miệng cho cô xong, cô cảm giác giống như còn chưa đủ, đầu lưỡi mịn ngọt, như con rắn nhỏ, theo sợi chỉ bạc liếm lên đôi môi anh. Cô trước nay chưa từng chủ động đến vậy…

Trần Tâm say quên trời đất, rượu tràn xuống hết phân nửa bên môi cô, dọc theo cái cổ mảnh khảnh mà rơi vào trong cổ áo.

Chử Nguyên mê muội hôn lấy đôi môi cô, dọc theo hương rượu ngọt lịm kia đi xuống gặm cắn cằm và cổ của cô.

Say rượu làm cho Trần Tâm mất đi dáng vẻ kiêng kỵ như ngày thường, liền dâm đãng kêu rên: “A…. Ngứa, thật ngứa….. Không cần làm vậy….. Em ẩm ướt khó chịu quá……”

Cô vừa trốn tránh động tác của Chử Nguyên, vừa cọ cọ người vào người anh, giọng như vừa từ chối vừa mời gọi, vừa đau khổ vừa ngọt ngào.

Chử Nguyên thấy vậy, bàn tay cởi từng món đồ vướng mặc trên người cô, hận không thể ăn cô ngay lập tức.

Giọng anh mê hoặc hỏi: “Nơi nào ướt?”

Trần Tâm nắm lấy tay anh thăm dò xuống phía bắp đùi, rạo rực nói: “Chỗ này…. Nơi này có tiểu huyệt, ở đó……. Chảy nước…..”

Chử Nguyên thuận thế đưa tay vào nơi non mềm, ướt át kia không ngừng xoa nắn. Anh hướng lên phía trên ngậm lấy vành tai của Trần Tâm, nghe thấy tiếng thở gấp không khống chế được của cô, lạnh giọng hỏi: “Tiểu huyệt làm sao mà chảy nước? Có phải lén lút ở sau lưng chồng mà giấu rượu hay không?”

Khuôn mặt Trần Tâm đỏ bừng, biểu tình trên mặt giống như tỉnh táo, nhưng mở miệng lại chính là lời nói lúc say: “Ai là chồng em chứ?”

Lời này đã chọc giận Chử Nguyên, anh cách lớp quần lót tìm chính xác vị trí của hoa hạch, dùng sức nhấn xuống, Trần Tâm bị động tác thô bạo của anh khiêu khích nên không chịu nổi, ôm cánh tay của anh rồi run rẩy, giọng nói mang theo tiếng nức nở, cầu xin tha thứ: “……..A, không cần, khó chịu…….. Dừng một chút đi, khó chịu, muốn tiểu……..”


Chử Nguyên vẫn thấy không thoải mái, anh tháo quần bò của Trần Tâm ra, ngay cả quần lót nhỏ cũng cởi ra, lảo đảo nắm lấy một bên mắt cá chân của cô nâng lên.

Anh dùng lực bế Trần Tâm lên ghế, hai chân mở ra thành chữ M, hai tay đặt hai bên.

Trần Tâm không biết làm sao chỉ có thể vô lực giãy giụa, vừa nức nở, vừa vặn vẹo eo.

Chử Nguyên đè lại hai chân, đôi mắt lạnh lùng cúi xuống nhìn nơi tư mật giữa hai chân cô. Ánh sáng trong phòng bếp khá tốt, nơi nữ tính hàng năm không được nhìn thấy ánh sáng lập tức hiện ra trước mắt anh.

Lông rậm rạp, tiểu huyệt tròn trịa, hoa hạch trên đó đỏ bừng giống như muốn được hái xuống, hai cánh hoa mập mạp che đi một khe hở nhỏ, tràn ra một ít chất lỏng…..

Xuống chút nữa, hoa huyệt trong nháy mắt trào ra dâm dịch, hợp thành dòng suối, dội rửa cả khe mông của cô, hậu huyệt uốn lượn mềm mại, dâm dịch phản chiếu lại ánh sáng của ngọn đèn, từng giọt từng giọt, kéo dài thành những dòng nước rơi xuống trước mặt anh….

Chử Nguyên dùng đầu ngón tay, nhẹ nhàng nhấn xuống hoa huyệt phấn nộn, lộ ra chút dịch thể, Trần Tâm cũng thấy ngứa, ngửa đầu ra phía sau ngâm nga.

“Tâm Tâm, nơi này của em quả nhiên đang giấu rượu.” Chử Nguyên quỳ một gối xuống ở giữa hai chân cô, ngưng mắt nhìn chằm chằm hoa huyệt ướt đẫm kia.

“….Không có.” Trần Tâm mê mang phủ nhận, đổi lấy nụ cười trêu chọc của Chử Nguyên.

Anh cầm lấy ly rượu không uống hết lúc nãy, giơ lên cao, nghiêng ly rượu rồi từ từ đổ xuống, rơi xuống tại nơi non mềm.

Trần Tâm bị cảm giác mát lạnh của rượu làm kinh sợ đến mức bật khóc thành tiếng, Chử Nguyên buông ly rượu ra, hạ thấp người xuống phía dưới, ngửi lấy mùi hương của rượu và nơi tiểu huyệt kia.

Anh bấu chặt lấy cái mông đầy đặn của Trần Tâm, say mê nhấm nháp tiểu huyệt. Trần Tâm rên rỉ từng tiếng từng tiếng, dần dần biến thành cầu xin: “……..Sâu chút nữa, anh ơi………A……….. Còn muốn, em còn muốn………Ưm………”

Đầu lưỡi Chử Nguyên mềm mại có lực, liếm mút đến hoa huyệt càng ngày càng ướt át, lầy lội. Đầu lưỡi anh liếm qua cửa huyệt, lại ngược dòng liếm mút lên, liếm xung quanh nơi non mềm, rồi dùng sức cắn mút hoa hạch, động tác không ngừng tăng tốc, Trần Tâm dần chịu không được, cắn răng thẳng lưng đẩy mông rồi cao trào…….

Chử Nguyên vươn ngón tay thon dài ra, nắm lấy hoa hạch yếu ớt, anh không để ý Trần Tâm vẫn còn đang trong dư vị cao trào, run rẩy không ngừng, dùng sức xoa nắn thịt mềm, nhẹ giọng chất vấn cô: “Hiện tại đã biết chưa? Ai là chồng em?”

Trần Tâm dường như không chịu nổi nữa, cô mở thẳng hai chân, nhỏ giọng khóc thút thít, cô mơ mơ màng màng, hoang mang hỏi lại:”………Ai là chồng em chứ?”

“Là anh.” Chử Nguyên nói xong cũng tiêu tan hết cơn giận, bên môi lộ ra nụ cười, buông tay tha cho hoa hạch đáng thương kia.

Trần Tâm đảo đôi mắt to tròn, dường như muốn ngất đi vì cao trào lúc nãy còn sót lại, hoa huyệt phun ra hỗn hợp dâm dịch và rượu, tích tụ thành một vũng nước trên mặt đất, Chử Nguyên không hoảng cũng không vội, cúi đầu hôn vào mảnh hỗn độn ở hoa huyệt rồi đứng lên.

Xung quanh toàn hương rượu, thần trí mê loạn, anh cảm thấy mình cũng say rồi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.