Trở về truyện

Để Tâm - Chương 80: Văn Phòng

Để Tâm

80 Chương 80: Văn phòng

Trương Thuận đi công tác ở Hongkong, lúc về còn mua quà về cho Bùi Huyên. Hai người đụng mặt nhau ở công ty, âu cũng là chuyện quang minh chính đại thôi.

Đây là công ty điện ảnh lớn nhất dưới tên của Âu Tự Hoa, Bùi Huyên hiện vẫn đang là thực tập sinh ở đại học năm thứ tư, liền trực tiếp ký hợp đồng với ba nơi. Hiện tại cô đang giữ chức vụ giám đốc tuyên truyền, cũng có thể gọi là chuyên nghiệp rồi.

Bùi Huyên mở hộp quà trong văn phòng, là một bộ nội y của La Perla, gợi cảm vô đối, vừa đẹp vừa sắc tình.

Trương Thuận đang nằm ườn trên ghế xoay trong phòng làm việc của Bùi Huyên, nhấc chân chợp mắt để nghỉ ngơi. Hắn vừa từ biệt thự của Âu Tự Hoa về, bây giờ lão hổ không ở công ty thì hắn có thể phóng túng hơn một chút.

Bùi Huyên đem cất hộp quà rồi đi đến cạnh Trương Thuận nghiêng người dựa vào, đưa ngón tay vuốt từ sóng mũi xuống miệng hắn. Đối mặt với thần tử dưới váy của mình, cô có chút đắc ý, nhướng mày khiêu khích hắn: “Cái gì cũng dám tặng? Không sợ chú Âu phát hiện rồi nổi giận sao?

Trương Thuận mở mắt ra, ngậm lấy ngón tay ngọc ngà, cắn nhẹ một cái rồi buông: “Phát hiện gì chứ? Nhân viên muốn lấy lòng bà chủ, thì có vấn đề chi nào?”

Bùi Huyên cười như không cười thúc hắn một cái nhẹ, xoay người qua ngồi đối diện sofa nói: “Nói bậy thì hay, ai là bà chủ của anh chứ hả?” Cô mới không thèm lão già Âu Tự Hoa đó, nhưng cái tiếng bà chủ này kêu lên nghe thật khiến người ta thích thú mà.

Trương Thuận thấy cô không nổi giận, nhanh chóng đứng dậy đi qua ngồi cạnh bên cô, tiếp tục nói năng không nghiêm chỉnh: “Giúp chủ mình ‘ra chút sức’, tôi tuyệt đối không chối từ.”


Bùi Huyên cười rồi lườm hắn một cái, Trương Thuận tức khắc trượt bàn tay ấm nóng từ eo rà xuống, cô giả vờ từ chối, nhẹ nhàng đẩy ra, quyến rũ hắn bằng giọng nói yêu kiều: “Không được làm loạn ở công ty đó.”

Trương Thuận hôn lên vành tai cô, lại đưa bàn tay kia tới, trực tiếp luồn vào trong váy. Trên mặt hắn còn lộ ra nụ cười dâm đãng: “Thay ông chủ phục vụ cho bà chủ, là công vụ chứ không phải làm loạn.”

Bàn tay ấy vạch quần lót của cô ra, như con rắn nhỏ khảy mạnh hạt thịt đang cứng dần. Bùi Huyên bị hắn kích thích, thân dưới mềm nhũn như nước xuân, cô siết chặt cặp đùi trong bất lực, cắn răng không để cho mình phải rên rỉ thành tiếng.

Trương Thuận đang trêu ghẹo cô, vừa hay lại sờ trúng miếng thịt nhỏ ấm nóng trơn mượt, mềm đến lạ thường, cảm giác như vừa bị bóc da vậy. Hắn không nói không rằng liền khum xuống, banh cặp đùi trắng nhỏ của Bùi Huyên ra.

Bùi Huyên cắn môi thở dốc, cảm giác thỏa mãn hưởng thụ giữ đầu hắn đang cúi xuống hôn lên đôi chân cô. Dưới đáy quần lót ren màu đen, ngón tay hắn vẫn đang thô bạo ra vào dâm huyệt ướt át của cô.

Trương Thuận đưa mắt quét qua âm hộ cô, đến lúc nhìn rõ rồi, hắn vẫn không động đậy.

Bùi Huyên thấy người đàn ông dưới váy mình chợt đứng lên, chỉnh lại quần áo giúp cô, mặt đỏ tía tai. Cô ngại ngùng hỏi: “Làm sao vậy anh?”

Cô không biết vì sao Trương Thuận đang giữa chừng lại ngưng, khiến cô treo lưng chừng như nào cũng không phải. “Ở đây không tiện, vẫn là tha cho cưng lần này đấy.” Trương Thuận nói rồi còn làm ra vẻ phong lưu ma mị, hắn nâng cằm của Bùi Huyên lên, dùng ngón cái vuốt nhẹ qua môi cô: “Bà chủ thật sự muốn đến vậy sao?”


“Hứ, ai mà thèm.” Bùi Huyên hất tay hắn ra, quay mông đi đến bàn làm việc ngồi xuống.

Trương Thuận ở đó trò chuyện cùng cô thêm ít phút, sau đó liền vội vàng rời đi khi có cuộc gọi đến.

Bùi Huyên ấm ức ngồi sau bàn làm việc với dục vọng chưa nguôi, cảm giác trống trải ngứa ngáy trong lòng. Cô trước giờ không bao giờ để mình chịu ủy khuất, nên liền hẹn Chu Tiến gặp mặt, tan làm sớm rời đi gặp hắn ta.

*****

Kết quả kỳ thi tuyển vẫn chưa có, Trần Tâm không có tâm trạng ngâm mình trong thư viện nữa. Tình yêu đang ở giai đoạn nồng cháy nên hễ cô rảnh rang là chỉ muốn được ở cùng với Chử Nguyên.

Tiếc là Chử Nguyên dạo này luôn bận rộn, hai ngày đều tăng ca đến tận khuya. Trưa nay, Trần Tâm hẹn Tiểu Từ dùng bữa ở một nhà hàng Nhật. Khi ra về, cô gọi thêm một phần sushi, ngồi tàu điện ngầm đi đến phòng làm việc của Chử Nguyên, tính cho anh một bất ngờ nho nhỏ.

Chỉ là không ngờ được, cô bị ngăn lại ở cửa phòng làm việc.


“Chào cô, cô tìm ai vậy?” Chị K không có ở đây, ngồi ở quầy tiếp tân là một thực tập sinh mới vào, miệng thì thốt ra câu chào, nhưng trên mặt lại tỏ ra khinh khỉnh. Trần Tâm hôm nay để mặt mộc, ăn bận cũng bình thường chỉ là quần jeans áo thun, nhìn tươi trẻ như học sinh cao trung… Trần Tâm bắt đầu hoang mang, cô ít khi đến chỗ anh làm việc nên cũng không rành luật lệ ở đây. Cô thực tập sinh này mặt mũi lạ lẫm, thái độ cư xử lạnh nhạt làm cô tưởng phòng làm việc của Chử Nguyên gần đây có quy định giới nghiêm mới.

Cô cười cười rồi hòa nhã đáp lại: “Chào cô, tôi muốn gặp ông chủ.”

Thực tập sinh cúi đầu ngó lơ, âm thầm trợn mắt liếc xéo, lạnh lùng khách sáo hỏi: “Tìm ông chủ của chúng tôi? Có việc gì không?”

Trần Tâm bị cô hỏi đến á khẩu: “Tôi là bạn của ông chủ cô, bộ không thể vào được sao?”

Thực tập sinh đó lắc lắc đầu, thái độ khoa trương và biểu tình không nhẫn nại nói: “Thật ngại quá, công ty chúng tôi dạo gần đây bận lắm, nếu như cô không hẹn trước thì không thể vào được.”

Trần Tâm đã hơi mất kiên nhẫn, cười lạnh một cái, lấy điện thoại gọi cho Chử Nguyên: “Ra trước cửa đón em.”

Chỉ vài giây sau Chử Nguyên đã ra tới, anh đưa tay cầm lấy hộp sushi trong tay cô, tay còn lại vòng qua eo của cô, giọng nói dịu dàng như muốn dìm chết người vậy: “Sao em lại đến rồi?”

Anh ôm Trần Tâm đi vào trong, nhưng Trần Tâm lại đứng khư khư ở đó, cô vênh mặt đắc chí, âm dương quái khí nhìn cô thực tập sinh đang trợn mắt há mồm nhìn họ: “Ông chủ của các cô, dường như cũng không phải bận rộn lắm nhỉ?”

Chử Nguyên không rõ chuyện gì đang xảy ra, cô thực tập sinh đó nghi ngờ nhìn sang anh hỏi: “Đàn anh, vị này là…..”

“Bạn gái của tôi.” Chử Nguyên nói như chuyện đương nhiên vậy, anh quay qua Trần Tâm giới thiệu: “Vị này là bên ngành thư ký, cùng học viện với em.” Trần Tâm bị kinh ngạc một phen, đại học A tốt nghiệp ngành thư ký, chạy đến công ty nhỏ của Chử Nguyên để ngồi tiếp tân ư??? Cô nhìn thực tập sinh đó cố nặn nụ cười ra và nói: “Thế ạ? Vậy thì vừa hay là đàn chị của em, chào đàn chị.”

Hai người chào hỏi xong, anh liền dắt tay cô đi vào trong, dính chặt nhau nhìn thân mật vô cùng. Cô nàng thực tập sinh bị đả kích lớn cứ đơ người đứng đó, có chút phản ứng không kịp.

Sau khi Chử Nguyên và Bùi Huyên chia tay, không biết đã có bao nhiêu người lăm le miếng thịt thơm này, cô ta tự mình cũng đã tốn không ít sức để dỗ ngọt chị K, mới có thể lăn lộn vào vị trí ‘tiếp tân’ này, vậy mà từ khi nào anh đã trở thành mặt trăng của người khác rồi?


Trong phòng làm việc của Chử Nguyên, Trần Siêu và một nam đồng nghiệp khác đang vùi đầu trong đống tài liệu, bận đến nỗi sứt đầu mẻ trán, nhìn là biết ngay còn chưa kịp ăn cơm.

Trần Tâm nhìn hộp sushi, hơi hối hận rằng đã mua ít quá. Nhưng Chử Nguyên lại không có ý niệm muốn chia sẻ cho họ ăn cùng, anh tống cổ hai người họ ra ngoài ăn cơm, thuận tiện để họ nghỉ ngơi một chút.

Đợi hai người họ cười hí hí rời đi, Chử Nguyên liền khóa trái cửa lại.

Trần Tâm còn nghĩ đến chuyện cô thực tập sinh lúc nãy, có chút hiếu kỳ hỏi: “Tốt nghiệp Đại học A qua làm tiếp tân bên anh, công ty trả lương bao nhiêu thế nhờ?”

Chử Nguyên tùy miệng trả lời: “Cũng như bao nhân viên bình thường mà đối đãi thôi, cô ta có thể sẽ không làm lâu dài, chỉ là vì muốn hoàn thành nhiệm vụ thực tập trước khi tốt nghiệp mà thôi.”

Trần Tâm luôn cảm thấy cô gái đó là lạ làm sao ấy, chưa đợi cô suy nghĩ xong, Chử Nguyên đã đi đến ôm lấy sau lưng cô. Anh vùi đầu vào vai cô, có chút nũng nịu nói: “Ít quan tâm chuyện của người khác thôi.” Anh nuốt vế sau không nói ra…Quan tâm anh một chút còn tốt hơn.

Đồ kiêu ngạo! Được cái là Trần Tâm luôn hiểu được ý anh, cô ở trong lòng anh xoay người lại, tháo cặp kính xuống, chủ động nhướn người lên hôn anh.

Chử Nguyên đã hai ngày chưa được âu yếm cô, trong lòng khó chịu, đến hô hấp cũng là thở dốc, đôi mi chuyển động như cánh bướm.

Tay anh vừa đặt trên eo quần của Trần Tâm thì bị bàn tay mềm mại nhỏ bé chụp lại. Cô nhịn cười bảo: “Bà dì tới tìm em rồi…..”

Chử Nguyên có chút sửng sốt, liền rút tay về, vịn vào eo cô như ban đầu.

Trần Tâm nhìn dáng vẻ bức bối của anh liền cố ý trêu chọc. Cô đưa tay lần mò xuống đáy quần anh rà tới lui: “Anh yêu khó chịu sao? Có cần em dùng tay……”

Chử Nguyên mặt không biểu cảm, mắt tràn đầy dục vọng, chóp mũi cũng bắt đầu đỏ lên, kéo tay Trần Tâm vòng qua phía sau bàn làm việc, lạnh lùng ra lệnh: “Dùng miệng!”

Trần Tâm: ???

Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì Chử Nguyên đã ngồi trên ghế xoay mở rộng hai chân ra, anh chừa lại một chỗ trống ngay giữa, ở dưới bàn làm việc, nhìn cũng rõ là chỗ đó chừa cho cô rồi.

Cái đồ dâm tặc này, Trần Tâm còn làu làu trong lòng, Chử Nguyên đã không còn nhịn được nữa. Anh kéo tay Trần Tâm đưa lên môi hôn nhẹ, mở miệng hối thúc: “Nhanh lên nào!”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.