Trở về truyện

Tuyệt Diệt Thiên Ma: Cuối Đường Ai Thắng? - Chương 9 Tuyệt Diệt Thiên Ma: Cuối Đường Ai Thắng?

Tuyệt Diệt Thiên Ma: Cuối Đường Ai Thắng?

9 Chương 9 Tuyệt Diệt Thiên Ma: Cuối Đường Ai Thắng?

Cả ba đi sâu vào bên trong toà nhà, trên đường đi ai gặp Hồng Nhung cũng cúi đầu chào, và thắc mắc hai người đi theo nàng phía sau, để đến bí cảnh thì cả ba phải đi sâu vào bên trong toà nhà đến một cái thang máy sâu nhất, Hồng Nhung quẹt thẻ.

Bí cảnh Nguyễn Văn gia chỉ có dòng chính hoặc đệ tử những trưởng lão mới được vào, cánh cửa thang máy mở ra, cả ba đi vào, cái thang máy nhanh chóng hạ xuống liên tục, một cách nhanh chóng.

Linh Lung mấy lần tí ngã, đó thang máy đi quá nhanh, cũng may có Văn Khang đỡ cho, hắn có niệm lực không dễ ngã, còn Hồng Nhung là cường giả nửa bước bát cảnh chắc chắn không dễ ngã rồi.

Cuối cùng cái thang máy cũng dừng lại, cả ba bước ra, bên ngoài là một căn phòng phía trước mắt bà người là một vết nứt dẫn đến không gian của bí cảnh Nguyễn Văn gia.

Linh Lung, Văn Khang và Hồng Nhung bước vào bên trong, khi Linh Lung bước vào bên trong bí cảnh, ánh mắt của nàng giống như người nhà quê đi lên thành phố vậy.

Ánh mắt nàng nhìn mọi thứ bên trong bí cảnh này đều vô cùng kinh ngạc, chầm chồ, bất ngờ, bên trong trụ sở chính Nguyễn Văn gia đều là những thiết bị công nghiệp cao cấp vô cùng.

Trong bí cảnh Nguyễn Văn gia giống như một thế giới khác với thế giới ngoài kia, một thế giới của tương lai và công nghệ, những cái đảo máy móc chọc trời, những cái chiếc đĩa bay, giày phản trọng lực.

Nếu là người bình thường như Linh Lung chắc chắn sẽ chằm chồ kinh ngạc, vì công nghệ trong đây không đến từ thế kỷ này, nó quá hiện đại dù linh khí khôi phục nhưng chỉ mới 20 năm dù có phát triển công nghệ thì cũng không đến mức này được.

19 năm trước Nguyễn gia đã tìm được bí cảnh này, bên trong là tàn tích của nền văn minh cổ đại lưu lại, nhờ đó mà Nguyễn gia đã sữa chữa và phát triển lại thứ công nghệ này.

Đi sâu vào hơn nữa, đến một toà nhà chọc trời, đây là toà nhà dành riêng cho gia đình đại trưởng lão, vừa đi vào những nữ hầu được huấn luyện đã đợi sẵn liền ôm chặt Văn Khang và Linh Lung.

"Thiếu chủ và thiếu chủ phu nhân sắp về, cả hai không thể ra mắt họ nhưng vậy được, các người hầu này sẽ trang điểm, ăn mặc lại cho hai người" Hồng Nhung nói rồi kêu những người hầu kia kéo cả hai đi, Văn Khang không lo gì chỉ lo Linh Lung.

Nàng bây giờ ngại đến đỏ cả mặt, thiếu chủ và thiếu chủ phu nhân mà Văn Khang là thiếu gia, thì hai cái thiếu chủ, thiếu chủ phu nhân không phải là cha và mẹ Văn Khang sao.

Nàng với hắn đã là gì đâu mà ra mắt cha, mẹ chứ, nhưng trong mắt của Hồng Nhung biểu hiện của Văn Khang đối với nàng, liền biết hắn đối với cô gái này như thế nào, liền truyền âm cho người hầu dẫn nàng đi trang điểm, và ăn mặc lại để ra mắt hai vị kia.

Toà nhà này được phân ra nhiều khu vực khác nhau, Văn Khang và Linh Lung được kéo đi đến phòng trang điểm, các nữ hầu được huấn luyện kĩ càng nhanh chóng cắt tóc chỉnh sủa lại, trang điểm tô ít son, ít phấn lên.

Sau một hồi cuối cùng cũng trang điểm ăn mặc lại xong, Văn Khang đi ra trước, hắn mặc một bộ vets, mặt Văn Khang cũng không có gì để trang điểm cả, gương mặt của Văn Khang chỉ thuộc mức ưa nhìn, dù có trang điểm thêm bao nhiêu thì cũng chỉ bao nhiêu đó mà thôi, không đẹp được hơn bảo nhiêu cả.

Hắn được đánh giá là giống ông nội, và cha mình, làn da hơi ngăm đen, mũi hơi xẹp xuống và bự, gương mặt hơn tròn, môi khá là dày, người khá là cao và to bự.

Lúc này Linh Lung cũng bước ra, Văn Khang nhìn nàng không chớp mắt, vì nàng quá xinh đẹp, làn da trắng sáng mịn màng, gương mặt mặc dù chỉ trang điểm một chút cho hồng hào vì bình thường nàng bị đám kia hành hạ, ăn không đủ chất làm cả người tái nhợt không có sức sống.

Tóc mái nàng được cắt ngắn đi, lộ ra đôi mắt long lanh óng ánh, hai màu đỏ và màu xanh đầy thần bí và quyến rũ, ngũ quan được sắp xếp tinh xẻo nhưng lại đầy tự nhiên, môi căn mộng nhìn vào liền muốn hôn, một nét đẹp đầy tự nhiên, trong sáng của thiếu nữ, lại thêm chút nét huyền bí, nàng được mấy nữ hầu mặc một cái đầm trắng, bó sát cái eo con kiến.

Ngực nàng bình thường được bó chặt lại bởi cái áo ngực cũ nhỏ xíu, mà nàng tiếc tiền không muốn mua áo ngực mới vừa với cỡ ngực mình, bữa nay ngực nàng mới được thả ra, Văn Khang mô tả nó bằng hai từ núi đồi.

Linh Lung bây giờ giống như một cái nữ thần hạ phàm vậy, vô cùng xinh đẹp, một tuyệt sắc giai nhân không ai không nữ nhân gì sánh bằng nàng, không chỉ Văn Khang bị ngẩn người ngu ngốc trước vẻ đẹp của nàng mà còn Hồng Nhung và một số nữ hầu khác.

Trong lúc trang điểm cho Linh Lung những nữ hầu trang điểm cho nàng cũng kinh ngạc với nét đẹp này của nàng, sau một lúc cuối cùng họ cũng hoàn hồn trở lại rồi, Linh Lung nhìn họ không hiểu tại sao mọi người lại không chút nhút nhít.

Hồng Nhung hoàn hồn trở lại, nàng không tin được đây chính là cô gái lúc nãy, nàng ta quá xinh đẹp, nhìn Linh Lung giống như một vị nữ thần ở trần gian vậy, đến nàng nhìn vào mà con tim còn rung động.

Sau đó Hồng Nhung lại nhìn đến tên Văn Khang kia, vẻ ngoài của hắn tuy không tệ, nhưng so với cái này mỹ nhân, thì trong đầu nàng chỉ có 1 ý nghĩ duy nhất lúc này là, hoa lài cắm bãi phân trâu mà.

"Tớ xấu lắm sao" Linh Lung hướng Văn Khang hỏi, vì thấy hắn hoá đá không chút cử động, hắn nghe câu hỏi của nàng vội vàng lắc đầu của mình rồi nói:

"Ngươi rất đẹp, đẹp đến mức ta đứng hình" Văn Khang xấu hổ nói ra, Linh Lung bị lời nói của hắn làm cho ngượng đỏ cả mặt.

"Cả hai đi đến phòng khách theo những nữ hầu này đi, hai vị kia cũng sắp về đến rồi đó" Hồng Nhung nói, ra chỉ đại một nữ hầu dẫn Linh Lung và Văn Khang đến phòng khách đợi hai vị kia trở về.

Rồi cũng chạy đi xử lý công việc của mình, nữ hầu kia dẫn đến phòng xong liền bỏ đi, trong phòng lúc này chỉ còn Văn Khang và Linh Lung, cả hai ngại ngùng không thôi.

Lúc này trái tim Văn Khang lại đập loại nhịp lên hết rồi, càng ở gần Linh Lung nói lại loạn lên hết, lúc này bàn tay nhỏ của Linh Lung tiến lại gần tay hắn, rồi chạm vào nắm lấy nó.

Văn Khang giật cả mình, mặt đỏ chót lên, lúc này cả hai cảm nhận rõ ràng thứ cảm xúc đặc biệt của mình dành cho đối phương đang mạnh mẽ hơn bao giờ hết, Văn Khang nhìn Linh Lung đầu óc trống rỗng không biết làm gì tiếp theo.

Nếu là nữ nhân bình thường khác thì nàng ta sớm đã bị hắn hôn lấy, rồi cởi quần áo ra, sau đó hành sự, tuy nhiên đối với Linh Lung thì khác, hắn hoàn toàn không có chút suy nghĩ đen tối nào cả.

Nàng giống như một người đặc biệt duy nhất đối với Văn Khang vậy, Linh Lung nắm lấy bàn tay hắn, mặt cũng đỏ chót không kém gì Văn Khang, nàng không hiểu tại sao mình làm vậy, chỉ là rất muốn nắm lấy mà thôi.

"Cậu khó chịu hả, để tôi buông ra" Linh Lung ngại ngùng nói, Văn Khang vội vàng lắc đầu, hắn dù ngài, nhưng được nàng chủ động nắm tay rất thích, thật sự không muốn buông.

"Tớ hôn cậu được không" Linh Lung bất ngờ đưa ra đề nghị với Văn Khang làm hắn mặt đỏ càng thêm đỏ, nàng tham lam muốn càng thêm muốn, nàng di chuyển gần lên mặt đối mặt gần với mặt của Văn Khang.

Văn Khang nhìn trực diện vào gương mặt của nàng, nhìn vào đôi mắt kia của Linh Lung, bỗng nhiên đầu óc của hắn xuất hiện một số ký ức không đồng nhất, một nam nhân gương mặt anh tuấn, hai mắt màu đỏ, màu xanh.

Hắn là Sùng Nhất Khang lần trước, người hắn đang đè lên người một cô gái xinh đẹp cũng là lần trước xuất hiện, thân trần truồng lực lưỡng, tay đang cầm đang cầm..sau đó...sau đó.

Văn Khang không nhớ được nữa, thấy hắn bất động Linh Lung Không kiềm chế được nữa, mặt ưỡn lên, môi hắn chạm vào môi của Linh Lung, tâm trạng của Văn Khang cũng trở nên bình ổn hơn, tận hưởng nụ hôn với nàng.

"Ây da, người mẹ già này đến không đúng lúc rồi thì phải" một âm thanh đầy mị hoặc vang lên theo tiếng cửa mở ra...

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.