5 Chương 5 Tuyệt Diệt Thiên Ma: Cuối Đường Ai Thắng?
Văn Khang tay bế Linh Lung đến bệnh viện gần nhất, đa phần bệnh viện thuộc thành phố này toàn bộ điều nằm dưới sự điều khiển của Nguyễn Văn gia tộc của hắn.
Chỉ bằng một cú điện thoại quyền lực của Văn Khang, toàn bộ những kẻ quản lý cấp cao trong cái bệnh viện đó liền điều động những bác sĩ giỏi nhất đến, phòng vip nhất cũng được dùng.
Linh Lung nằm trên giường bệnh, những vết thương của nàng đều được những bác sĩ kia băng bó một cách vô cùng tỉ mỉ, vì họ biết cô gái này có quan hệ không tầm thường với một vị cao tầng thế lực Nguyễn Văn gia.
"Cảm...ơn" Linh Lung nằm trên cái giường êm ái của phòng vip số 1 của cái bệnh viện, nàng nhìn người ngồi cạnh giường mình, là một tên nam nhân cao to rất quen mắt.
Linh Lung nhìn hắn đánh giá, hắn khoản cao 1 mét 89, cơ bắp lực lưỡng, to con, mặt thì cũng chỉ thuộc dạng ưa nhìn mà thôi, thậm chí còn hơi dữ tợn nếu nhìn lần đầu, trông hắn giống như một tên đầu gấu, vô cùng hung dữ, nhìn một cái liền bị hắn đánh.
Nhưng bên trong lại dịu dàng đến khó tả, Linh Lung bị mất cha mẹ vài tháng trước do cha, mẹ nàng gặp tai nạn nghề nghiệp, nàng lại không có họ hàng gì không biết nương tựa vào ai.
Nàng phải bỏ học đi làm sớm để trả tiền nhà, nước, điện sinh hoạt phí hằng ngày, may mắn thay trong một lần kiểm tra năng lượng của nhà nước, nàng được máy kiểm tra phát hiện nàng có năng lượng dị năng.
Những người như nàng sẽ được nhà nước tru cấp một khoảng tiền và được tài trợ thêm cho nàng, được vào học một trường dành riêng cho những người có tiềm năng và có năng lượng dị năng như nàng.
Ngôi trường này học kỳ 1 chỉ giống như những ngôi trường bình thường mà thôi, cuối học kì thì thay vì thi thì ngôi trường này sẽ tổ chức một cuộc kiểm tra thức tỉnh dị năng.
Sức mạnh của năng lượng dị năng trong cơ thể con người chia ra làm 5 cấp bậc khác nhau, 1 sao, 2 sao, 3 sao, 4 sao, 5 sao, sao càng cao thì tiềm lực của người đó càng lớn.
Ngày xưa lúc mà chưa có máy thức tỉnh dị năng, con người phải đối mặt với nguy hiểm cận kề cái chết mới có thể thức tỉnh dị năng của mình.
Linh Lung sau khi chuyển đến ngôi trường này, nàng cố gắng hết sức học tập dành được điểm cao, gần cuối học kỳ, con nhỏ bắt nạt có tiếng Vy Vy trong lớp Văn Khang muốn nhờ nàng làm bài tập dùng vì nghe nói nàng học rất giỏi.
Linh Lung nhất quyết từ chối con ả kia, vì nàng ghét nhất loại như bọn chúng, ỷ mạnh hiếp yếu, kết quả chính là bị bọn chúng bắt nạt suốt thời gian vừa qua, không một ai bảo vệ nàng.
Linh Lung không khuất phục chúng, dù bị cướp tiền, thay làm gì đi nữa, nàng sẽ vĩnh viễn không khắc phục bọn chúng, ngày hôm đó, nàng lại bị đánh đập và cướp tiền như bình thường.
Nhưng một nam sinh to cao xuất hiện đã thay đổi tất cả, ánh mắt nàng và hắn chạm vào nhau, một cảm giác như cả hai đã quen biết từ rất lâu, một loại cảm giác quen biết đặc biệt, nàng cũng không thể hiểu được.
Hắn cứu nàng khỏi đám bắt nạt kia, hắn cũng là người đầu tiên đối tốt với Linh Lung trong ngôi trường này, trái tim nàng trợt rung động trước hắn, cảm giác như cả hai là định mệnh của nhau vậy
Trong lúc nàng đi làm thêm, thì vô tình là đổ đồ ăn lên người của một cường giả nhất cảnh, cứ tưởng mình sẽ bỏ mạng ở quán ăn đó trước nắm đấm của người kia, thì hắn lại nhưng một vị anh hùng cứu nàng lần nữa, nhưng thể định mệnh đã sắp đặt tất cả vậy.
"Không cần cảm ơn ta đâu, viện phí ta đã thanh toán cho người rồi, nhớ cẩn thận ta không cứu ngươi lần ba đâu" Văn Khang đứng một bên giường nói, chuẩn bị bỏ đi, hắn không hiểu tại sao mình lại cứu cô ta, tại sao lại quan tâm cô ta nữa, chỉ là cảm giác khó chịu kia bộc phát làm hắn không thể kiểm soát được cơ thể.
"Hử" đang đi thì Văn Khang cảm giác được áo mình bị kéo lại, hắn quay đầu lại thì nhìn thấy Linh Lung đang nếu kéo lại áo của mình, nàng thấy Khang quay đầu lại, mặt xuất hiện nét sợ hãi, rung rung lấy can đảm nói:
"Cho mình...biết tên cậu được không...còn có số liên...lạc nữa" nhiều biểu hiện của nàng, Văn Khang không biết sao, trái tim lại đập nhanh hơn bình thường, cảm thấy nàng có chút dễ thương, hắn cố gắng giữ bình tĩnh, mặt lạnh nói ra:
"Ta tên Nguyễn Văn Khang, số là 0706XXXXXXX, nhớ kỹ đấy" Văn Khang nói xong liền chạy đi ra khỏi phòng bệnh vip, bên ngoài phòng vip, hắn ôm ngực của mình, cảm nhận trái tim đập mạnh và nhanh của mình.
Mặt Văn Khang đỏ ửng lên, hơi thở trở nên vô cùng nhanh, trái tim đập mạnh vô cùng khi nhớ về hình ảnh dễ thương của Linh Lung nếu kéo giữ lấy áo của hắn.
Một thứ cảm giác khó hiểu trong đầu của Văn Khang, một thứ cảm xúc mới lạ, chưa từng xuất hiện ở nữ nhân khác, nó chỉ xuất hiện khi Văn Khang ở gần Linh Lung.
Đây không phải cảm giác bình thường, nó hơn bất cứ cảm giác chiếm hữu nào từng xuất hiện, nó vượt xa tình yêu, nó là một thứ cảm xúc mà hắn không thể lí giải, vượt xa nhận thức của Văn Khang.
Văn Khang trở về nhà, đầu óc Văn Khang lúc này chỉ toàn hình ảnh của Linh Lung, ngày hôm sau rất nhanh đã trôi qua, Văn Khang ăn mặc đồ học sinh bình thường chuẩn bị đi đến trường để tập trung đến chỗ kiểm tra.
Văn Khang lái siêu xe của mình đến trường, ngôi trường lúc này cũng khá vắng vì Văn Khang đến khá sớm, hắn đi đến lớp của mình đợi những người khác đến rồi đi.
"Này mau gọi thằng chó Khang kia đến bảo vệ mày đi" đang định mở cửa lớp thì hắn nghe tiếng nói của con ả Vy Vy, lòng Văn Khang xuất hiện một tia bất an vô cùng.
Văn Khang cố gắng mở cửa ra nhưng những kẻ bên trong đã khoá cửa lại mất rồi, ý định chính là không cho người bên ngoài vào, cảm nhận có người muốn mở cửa, có một kẻ lấy người mình chặn cánh cửa lại.
"A...đau quá...a...đau" nghe tiếng nói quen thuộc của Linh Lung, hắn kích động không thôi, đập mạnh cánh cửa lớp, nhưng vô dụng, với chút sức của Văn Khang hoàn toàn không thể nào đánh nát cánh cửa sắt này được.
"Con mẹ chúng mày" Văn Khang hét lớn tinh thần niệm lực phùn nổ, đầu óc Văn Khang mất kiểm soát, đẩy ngã cánh cửa xuống, đè luôn có kẻ giữ cửa kia, Văm Khang đi vào đè lên kẻ nằm dưới cánh cửa luôn.
Hắn đảo mắt kẻ chặn cánh cửa là Thảo Mai một trong ba kẻ bắt nạt Linh Lung, nhìn cảnh tượng bên trong lớp, Vy Vy đang đè đầu cỡi cổ của Linh Lung, nàng nằm bên dưới chịu đựng, bên cạnh là con nhỏ Tùng Thư đang quay phim lại bằng cái điện thoại mới mua hôm qua.
"Anh...anh Khang" Tùng Thư thấy Văn Khang thì rung rẫy bần bật, Vy Vy đang dùng chân đá túi bụi vào người Linh Lung nghe Tùng Thư nói thì quay lại đầy sợ hãi, cánh tay bị gãy mới băng bó hôm qua của Vy Vy rung rẫy, ả nhớ lại hôm kia bị Văn Khang nhẹ nhàng bẻ gãy mà sợ hãi.
"Aaaaaaaaa" lần này không chỉ tay, mà tứ chi của ả bị niệm lực hùng mạnh của Văn Khang bóp méo, khiến ả đau đớn hét lên, Văn Khang điều khiển niệm lực thất bay cơ thể con ả ra khỏi người Linh Lung.
Nhìn lực chấn động thì không chắc con ả Vy Vy kia còn sống, nếu may mắn sống thì cả đời cũng thành người thực vật, khi cả người nó va đập mạnh vào tượng, làm cả bức tường của lớp nứt toác ra.
"Cứu mạng...aaaaaaaaaa" Tùng Thư chứng kiến mọi thứ nhìn Văn Khang như một con quái vật, ả làm rơi cái điện thoại của mình xuống hét lên, rồi bỏ chạy, nhưng trước mặt ả là ai chứ.
Kẻ sở hữu dị năng hệ tinh thần mạnh nhất, niệm lực của Văn Khang nhấc bổng ả lên, ả cảm nhận như có một người vô hình đang bóp cổ mình vậy, ánh mắt Văn Khang sắc bén đến cùng kỳ, sát tâm nổ lên trong lòng, niệm lực hắn tuông trào nhấc bổng hai con ả Vy Vy và Thảo Mai ý đinh rất rõ ràng muốn cùng lúc bóp chết ba con ả này.
"Dừng...lại được rồi" Linh Lung chứng kiến tất cả hành động của Văn Khang thì ôm lấy hắn, Văn Khang thấy nàng cuối cùng cũng lấy lại được chút bình tĩnh liền thả bọn chúng xuống, hắn nhìn những vết thương mới xuất hiện trên người nàng, còn dính máu, thì bế nàng xuống phòng y tế ngay.
"Hồi hộp quá hôm nay không biết tao kiểm tra ra dị năng gì".
"Tao thì không quan trọng dị năng, chỉ quan trọng sao có lớn không" lúc này có một nhóm học sinh đang đi đến lớp, họ đi đến lớp bất ngờ kia cánh cửa lớp bay đi đâu rồi, lại càng bất ngờ khi thấy bãi chiến trường và ba con ả kia nằm đau đớn...