1 Chương 1 Tuyệt Diệt Thiên Ma: Cuối Đường Ai Thắng?
Năm 2025 trên địa cầu, một thứ cổ xưa chỉ ngỡ là trong truyền miệng của một thời đại xưa xa, linh khí, linh khí nó đã khôi phục trở lại thiên địa, sự kiện ngày hôm đó gọi là sự khởi đầu của kỷ nguyên mới, kỷ nguyên dành cho những kẻ mạnh, nuốt chửng những kẻ yếu.
Ngày hôm đó thế giới 9 tỷ người, sau một màng linh khí khôi phục, chỉ còn 3 tỷ người, 6 tỷ người không chịu nổi tác động linh khí, bị thế giới đào thải, tan biến thành cát bụi, loài người chính thức tiến hóa biến dị, sự kiện này được gọi là đại biến dị vì không chỉ nhân loại, động vật, thực vật cũng biến dị và bị đào thải.
Trong vòng 2 tháng kể từ khi sự kiện sự khởi đầu của kỷ nguyên mới, từ 195 nước ban đầu, giờ chỉ còn lại 89 nước, do 106 nước còn lại bị biến dị yêu thú tấn công rồi hủy diệt, có hơn 2 tỷ người chết trong sự kiện đó.
Nhân loại vùng vẫy trong bất lực bằng vũ khí nóng, bom nguyên tử, súng đạn, các vùng lãnh địa của con người dần bị các biến dị động vật sở hữu sức mạnh cường đại chiếm đóng, sự kiện này gọi là đại diệt chủng, nhân loại chỉ còn dưới 1 tỷ người.
từ trong cận kề bề cõi của diệt vong, nhân loại bắt đầu xuất hiện các cá thể đặc biệt, họ bảo vệ và giết chết các con quái vật chiếm lại các nơi bị quái vật xâm chiếm, sự kiện này gọi là khởi đầu mới.
Con người chia ra làm nhiều các con đường tu luyện để trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng chung quy lại, tất cả đều chia ra làm tám cảnh giới giống nhau.
Nhất cảnh.
Nhị cảnh.
Tam cảnh.
Tứ cảnh.
Ngũ cảnh.
Lục cảnh.
Thất cảnh.
Bát cảnh.
89 đất nước còn lại cũng tách ra làm 107 đất nước và trong mỗi đất nước phân chia cấp dựa vào tỉnh thành sỡ hữu, đất nước nhỏ từ 12 tỉnh thành trở xuống, đất nước trung bình 23 tỉnh trở xuống, đất nước lớn 34 tỉnh thành trở xuống.
Các thành trì cũng được xây dựng, lên để bảo vệ nhân loại còn sót lại, thế giới cũng phân ra hai giai cấp mới, đó chính là phàm nhân và cường giả.
Con người bắt đầu tạo ra những vũ khí mới dành cho cường giả, chia ra làm tám cấp bậc khác nhau, lần lượt là nhất phẩm, nhị phẩm, tam phẩm, tứ phẩm, ngũ phẩm, lục phẩm, thất phẩm, bát phẩm.
Tuy nhiên biến dị yêu thú cũng chiếm đoạt vô số vùng đất của nhân loại, các vùng đất bị chiếm cũng chia ra làm năm khu vực, xanh an toàn, vàng bãi săn, đỏ nguy hiểm, tím siêu cấp nguy hiểm, đen cấm khu.
"Cậu kia tôi đang giảng bài, ai cho cậu ngủ" nữ giáo viên tên Lục Vĩnh tức giận dùng siêu năng lực phóng cục phấn vào đầu nam sinh đang ngủ gật kia.
Viên phấn tộc độ cực nhanh, bay thẳng chúng vào đầu cậu nam sinh kia, một tiếng "CỐC" to rõ phát ra, các học sinh không nhịn được cười, nhưng cố gắng nhịn lại không cười, thằng này nó mà nghe thì xác định ăn đấm.
"Ui ui em chỉ ngủ chút thôi mà" cậu nam sinh ôm cục u nói, hắn tên là Nguyễn Văn Khang 16 tuổi, là học sinh cá biệt có tiếng trong trường dị năng giả của tỉnh hà thành này, vẻ ngoài chỉ đến mức ưa nhìn là cùng, tuy nhiên rất cao to, làn da ngâm đen, cơ thể cường trán, hắn cũng là trùm trường nơi này.
"Hừ, ngủ một chút, cậu biết đây là tiết gì không, là tiết lịch sử là lịch sử, là tiết nói về sự anh dũng của nhân loại trước bờ cõi diệt vong đã đấu tranh ra sao hơn 20 năm để có các cậu như bây giờ".
"#@₫%₫#%%#@₫^%#₫^%#₫^₫###%%#₫%₫#....," một bài cải lương của Lục Vĩnh dành cho Văn Khang bắt đầu, mấy bạn học cũng quá quen rồi, ngày nào chả vậy, thằng này chọc bà kia chửi.
"thở dài tôi không biết cậu sau này có lên được nhị cảnh không nữa" Lục Vĩnh ngồi xuống ghế uống tí nước lấy lại sức rồi nói.
"Haha, để rồi coi, tương lai ta sẽ trở thành bát cảnh để cô xem" Văn Khang nói, mặt Lục Vĩnh giống như hết sức chửi thằng ôn con này.
Lục Vĩnh nhìn đồng đội cũng sắp hết giờ vì chửi thằng ôn này mất mẹ 1 tiếng đồng hồ rồi, sắp ra về đến nơi luôn.
"Đúng rồi, ngày mai lớn chúng ta nghỉ, ngày mốt đi đo lường dị năng" Lục Vĩnh thông báo, các học sinh bắt đầu tháo thức, riêng Văn Khang bắt đầu trầm mặt.
tiếng chuông.
"Các em tan đi, nhớ ngày mai đi nghỉ, ngày mốt đi đo lường dị năng đây là việc này rất quan trọng đừng quên" việc quan trọng nói 2 lần, Lục Vĩnh nói lại lần thứ hai cho chắc ăn, cầm lấy cái cặp bước ra khỏi lớp, các học sinh bắt đầu đi ra hết chỉ còn Văn Khang đang trầm mặt suy nghĩ gì đó.
Tính cách lúc nãy của hắn chỉ là giả vờ mà thôi, hắn nhìn bà cô kia như kiến cỏ, dám mắng hắn thì phả trả giá đắt, hắn đã bỏ qua nhiều lần nhưng bà ta cứ lấn đến, Văn Khang lấy ra một chiếc điện thoại gọi điện ai đó.
Hắn gọi người giải quyết nhà bà cô kia, từng chút từng chút một hành hạ bà ta, sống chả được chết không xong, đau khổ đến tột cùng, giải quyết xong vấn đề này, thì đến vấn đề khác.
Vấn đề này cần nói sơ qua quy tắc thế giới này, chỉ có thể tu một hướng duy nhất, nếu đã là dị năng giả, không tu được võ giả, nếu là tiên giả không tu được dị năng giả.
Đây chính là quy tắc, nếu cố chấp tu luyện cả 2 loại thì cái kết rất thảm, thân thể nổ tung người ta gọi đó là bạo thể, tuy nhiên đó chỉ là đối với kẻ khác mà thôi.
Văn Khang là cá thể đặc biệt trong các cá thể đặc biệt, sức mạnh của hắn không phải của bản thân, đây là thứ sức mạnh nghịch thiên nhất từng tồn tại.
Đây là khả năng độc tôn hắn thức tỉnh, một khả năng mà bất kì ai, bất kì người nào cũng phải thèm khát, hắn gọi dị năng này là song tu, đây cũng là vấn đề của hắn.
Bằng cách giao hoan với nữ nhân hắn sẽ lấy được lực lượng trong cơ thể các nàng, điều nghịch thiên hơn là nữ nhân kia không tổn hại bất kì cái gì.
Sức mạnh từ việc tu nhiều hướng sẽ làm hắn cùng cấp vô địch, giải thích đơn giản, thì nếu dị năng tu và võ tu của Văn Khang đều là nhị cảnh, thì tương đương sức mạnh của hắn là ×2 nhị cảnh lên.
Sở dĩ hắn vào được đây cũng là do cái năng lực song tu này và cái thân phận giả, năng lực quá mạnh sẽ dẫn đến phiền phức không đáng có.
Hắn thân phận là một đại thiếu gia của một gia tộc nhất lưu của đất nước này, thế lực thù địch chắc chắn không ít, nếu biết hắn có năng lực nghịch thiên như thế này, chắc chắn bọn chúng sẽ nhân lúc hắn chưa trưởng thành để ám sát, rồi giết hắn.
"Này tiền của bọn tao đâu" Vy Vy một con nhỏ bắt nạt nổi tiếng trong trường hét vào mặt của nữ sinh đang quỳ xuống đất, nàng ta ăn mặc lôi thôi, tóc mái che cả mặt, cô gái này không phải học sinh lớp của hắn.
Có thể ba con ả kia thấy nàng ta đi qua thì sẵn tiện lôi nàng ta vào trong đây bắt nạt luôn, bên cạnh là hai con nhỏ khác là Thảo Mai và Tùng Thư.
Hai đứa này cũng bắt nạt có tiếng trong trường, việc bắt nạt này cũng diễn ra thường xuyên trong trường, nên Văn Khang cũng không có ý định xen vào làm gì, tổn chỉ phiền thêm.
Hắn đứng lên chuẩn bị bỏ đi ra khỏi lớp, dù sao chuyện cũng méo liên quan đến hắn, đang đi thì không hiểu sao ánh mắt Văn Khang và va chạm vào ánh mắt của cô gái bị bắt nạt.
Dù chỉ nhìn nhau trong một giây, nhưng không hiểu sao Văn Khang lại cảm giác thân quen với nàng đến lạ đối với hắn, linh hồn hắn trợt run động lên.
Văn Khang thở dài một hơi, cảm thấy một tia chướng mắt, thân thể to lớn của Khang đi lại gần bắt lấy tay con ả Vy Vy đang đánh nàng.
"Anh...Khang...có...có chuyện gì sao" Vy Vy quay lại muốn đánh kẻ cầm tay mình, thì thấy thân hình cao to của Văn Khang thì sợ hãi ăn nói lắp bắp.
Văn Khang là trùm trường có tiếng, từng lấy 1 địch mấy chục, tính cách tàn bạo, học sinh trong trường ai cũng biết và sợ hãi hắn, Văn Khang động mạnh tay bẻ gãy cánh tay còn ả Vy Vy, nó la hét đầy đau đớn.
"Đưa điện thoại của chúng mày đây" Văn Khang hướng hai con ả còn lại nói, bọn chúng thấy thảm trạng của Vy Vy thì ngoan ngoãn dâng lên hai cái điện thoại của mình.
Văn Khang bấm vào thư viện trong cái điện thoại thì đủ loại video hành hạ con gái trước mặt, trong tim thoáng một tia kích động, hắn ném mạnh hai cái điện thoại xuống đất.
Sau đó đi lại gần hai con ả đang trong tình trạng hoảng sợ kia, dơ tay lên tát xuống những cái mạnh, những tiếng bóp, bóp dòn tan, má của hai con ả xưng phù đỏ ửng.
"Cút" Văn Khang thả giận xong liền đuổi ba con ả kia đi, bọn chúng sợ hãi, ôm nhau bỏ chạy đi mất dép, hắn lại gần kéo nàng cô nàng bị bắt nạt dậy, ánh mắt thoáng liếc nhìn vào bảng tên của nàng, Nguyễn Linh Lung, lòng thầm nhớ rõ cái tên này.
Hắn nhẹ nhàng dùng tay phủi những vết bẩn trên quần áo của nàng, hắn phủi sạch sẽ những vết bẩn trên áo nàng, tay không tự chủ xoa đầu của Linh Lung, nhẹ nhàng nói ra:
"Đừng để bị bắt nạt nữa đó, ta không giúp ngươi lần thứ hai đâu".
Văn Khang nói xong liền bỏ đi, hắn cũng không hiểu sao mình làm vậy nữa, chỉ làm cảm thấy nàng rất quen thuộc, giống như đã quen biết từ lâu, khi thấy nàng ta bị đánh, hắn cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, Linh Lung nhìn theo tên cục súc kia bỏ đi, trái tim không tự chủ đang đập liên hồi...