Trở về truyện

Tuyệt Diệt Thiên Ma: Cuối Đường Ai Thắng? - Chương 3 Tuyệt Diệt Thiên Ma: Cuối Đường Ai Thắng?

Tuyệt Diệt Thiên Ma: Cuối Đường Ai Thắng?

3 Chương 3 Tuyệt Diệt Thiên Ma: Cuối Đường Ai Thắng?

Văn Khang mở mắt ra, lúc sau một lát thì hắn cùng với Hồng Nhung đem đến vào bên trong phòng ngủ tiếp tục, quằn đến nửa đêm thì Văn Khang kiệt sức, đành ở trong lòng nàng ngủ đi.

"Tiểu quản gia của ta" Văn Khang ôm chặt người của nàng, làm Hồng Nhung lờ đờ mở mắt ra, nàng nhìn Văn Khang chui vào trong lòng mình, thì cũng nhớ ra chuyện hôm qua.

"Hừ hừ" nàng tức giận sử dụng dị năng đè ép trói buộc Văn Khang tại chỗ, vội vàng chạy đi, mà Văn Khang biết trước rồi, nên cũng không làm gì.

Nghĩ lại đêm qua, thật sự rất sướng, âm đạo nàng thì bóp chặt lấy dương vật hắn, vừa ấm, vừa trơn, vừa ẩm ướt, ngực thì tùy không to, nhưng bóp rất đã, mặt thì tuyệt sắc, khí chất cường giả tao nhã vô cùng, khác bọt với những nữ hầu bình thường kia.

Văn Khang bên trong bồn tắm, nhắm mắt lại, nhập trạng thái thiền định, bắt đầu đưa năng lượng mà mình thông qua song tu có được vào bên trong chỗ chứa dị năng của mình.

Nguồn lực lượng siêu cấp tinh thần niệm lực nhanh chóng đi vào bên trong chỗ chứa dị năng của Văn Khang, nguồn năng lượng ào ạt tràn lan vào bên trong chỗ chứa, theo đó tu vi của Văn Khang cũng tăng theo.

Nhất cảnh sơ kì, nhất cảnh trung kì, nhất cảnh hậu kì rồi dừng lại ở đó, độ nghịch thiên của song tu quả nhiên không làm Văn Khang thất vọng, chớp mắt đã nâng đến nhất cảnh hậu kì tu vi.

Hắn đã cảm nhận được sức mạnh của dị năng mới rồi, những đồ vật bên trong nhà tắm của Văn Khang bị bóp méo, hắn có thể cảm nhận tất cả tồn tại xung quanh khu biệt thự của mình, năng lực này quả nhiên rất tuyệt vời mà.

Không hổ là dị năng nằm trong top 10 của bảng dị năng, Văn Khang mở mắt ra thì thấy phòng tắm đã trở thành một bãi chiến trường do Văn Khang mất kiểm soát dị năng khi đưa siêu cấp tinh thần niệm lực vào bên trong chỗ chứa.

Hắn gọi những nữ hầu về dọn dẹp phòng tắm, rồi tiếp tục tắm, sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, hắn đi ăn tối, Văn Khang ăn cơm xong, rồi cầm lấy cái điện thoại lướt mạng xã hội một chút thì chuẩn đi ngủ một chút.

Sáng ngày mai dù sao hắn cũng nghỉ, Văn Khang quyết định ngày mai đi chơi một chuyến, nên hắn mới ngủ sớm, chớm mắt một cái đã đến ngày hôm sau.

Văn Khang sau khi làm vệ sinh xong, mặc một bộ quần áo bình thường, sau đó đi bộ ra ngoài, lái siêu xe dễ bị chú ý, hắn đi đến một cái quán ăn sáng bình thường, gọi một bát hủ tiếu.

Cuộc sống bình thường là như vậy đấy, Văn Khang lòng suy nghĩ, từ nhỏ hắn đã rơi vào vòng xoáy của quyền lực, huấn luyện khắc nghiệt, không những kẻ thù của Nguyễn Văn gia muốn giết hắn, mà còn những kẻ khác trong nguyễn Văn gia.

Bọn chúng muốn tranh dành tài nguyên và quyền lực với Văn Khang, không từ thủ đoạn may mà có bà nội hắn, nếu không Văn Khang đã chết từ đời nào rồi, ăn xong bát hủ tiếu Văn Khang đi tập thể dục.

Cuộc sống bình thường của Văn Khang mong muốn chỉ thế thôi, Văn Khang tập thể dục một chút thế mà đã đến buổi trưa rồi, hắn không muốn về nhà ăn cơm trưa, bởi vì sao à, ngán chết mẹ chứ sao.

Ăn mấy món đó suốt mấy năm trời dù ngon đến mấy Văn Khang cũng đã vô cùng ngán rồi, Văn Khang đi lên con phố, Văn Khang quyết định tìm đại một quán ăn nào đó.

Văn Khang tìm được một quán đồ nướng bình dân, nhìn hình treo bên ngoài cũng khá ngon, Văn Khang đi vào gọi một cái phần ăn đắt nhất trong cái quán này, lúc sau những nhân viên cũng bưng đồ ăn ra.

Văn Khang bắt đầu bữa ăn của mình, theo hắn đánh giá chỗ này thức ăn không ngon bằng thức ăn ở nhà của Văn Khang, nhưng ít nhất nói không ngán như ở nhà làm là được.

"Con kiến như mày dám làm bẩn đó tao à" lúc đang ăn thì Văn Khang nghe tiếng hét đầy dữ tợn của một tên khác trong quán, ánh mắt Văn Khang khó chịu nhìn về hướng tiếng hét kia.

Tên hét là một ông chú to cao, tu vi nhất cảnh trung kì, ông ta đang tức giận vì đồ ăn bưng ra bị đỗ đầy đầu của ông ta, tay hung hăng như muốn đánh nhân viên đó, chợt Văn Khang nhận ra người nhân viên kia trong khá quen mắt.

Tóc mái bù xù che cả gương mặt, mái tóc dài chảy xuống vai, trên tay có những vết bầm tím, dáng người mảnh mai, nhỏ nhắn, trong vô cùng quen mắt, lúc này ông chú kia càng tức giận đẩy ngã cô nàng kia.

Cô ấy bị đẩy ngã té một cái đau, thân thể nhỏ bé run rẩy vì đau, những nhân viên trong quán không ai dám chạy lại bảo vệ cô ấy, vì họ chỉ là người bình thường mà thôi.

Trong xã hội này phân chia ra hai giai cấp, đó chính là cường giả và phàm nhân, cường giả dù có giết một vài người thường cũng chả sao, nên những người bình thường như họ rất sợ những cường giả như ông chú kia.

Bởi vì họ trong mắt của những cường giả này, họ chả khác nào sâu kiến cả, một tay liền bóp chết, tình cảnh hiện giờ của cô gái e rằng hôm nay phải chết rồi.

Văn Khang định không tiếp tục quan tâm đâu, nhưng cô gái này lại mang cho đến cho hắn một cảm giác quen thuộc đến lạ như cô gái mang tên Linh Lung trong lớp kia.

Một cảm giác như đã quen biết với nhau từ rất lâu, không phải quan hệ bình thường, mà là một mối quan hệ vô cùng đặc biệt, hắn cũng không giải thích được mối quan hệ hắn cảm nhận được là gì.

Lúc này ông chú kia tay tụ ra một quyền lực khủng bố, quyền này đủ sức để đánh chết một người trưởng thành khoẻ mạnh, nói chi đến một cô gái yếu ớt kia, cô ấy rung rẫy, dùng tay muốn chặn lại đòn tấn công trong tuyệt vọng.

Văn Khang kìm không được nữa, thấy nàng ta bị đánh, trái tim hắn co rút lại, cảm giác vô cùng, vô cùng khó chịu, siêu cấp tinh thần niệm lực bùng nổ, một cỗ lực lượng vô hình đánh đến chỗ ông ta chuẩn bị đánh một quyền vào cô gái kia.

Đùng.

Ông ta bị niệm lực của Văn Khang đánh cho quăng ra khỏi quán ăn này, ông ta cảm nhận kẻ tấn công tu vi tuy không cao hơn mình nhưng dị năng lại mạnh hơn, hướng ánh nhìn đến kẻ đang bước ra khỏi quán ăn từ đống đổ nát, những người dân xung quanh biết cường giả đánh nhau liền bỏ chạy.

Có câu trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, họ không muốn trở thành những con ruồi muỗi xấu số kia đâu, chuyện cường giả đánh nhau không phải lần 1, lần 2, mỗi lần người bình thường đều chạy trốn như vậy.

"Ta và ngươi không thù không oán tại sao lại đánh ta" ông ta hét vào mặt Văn Khang, hắn không nói gì niệm lực lần nữa động bóp méo vật chất xung quanh của ông ta.

Những vật chất xung quanh ông ta bị bóp méo nhốt ông ta lại, muốn thoát ra nhưng đáng tiếc vô dụng, niệm lực của Văn Khang điên cuồng điều động bóp méo ông ta.

Hắn không hiểu sao cảm xúc của Văn Khang lúc này là muốn giết người, hắn muốn ông ta nhận lại những gì ông ta đã làm với cô gái kia, hắn muốn ông ta trả gấp trăm gấp ngàn lần.

Ông chú muốn điều động linh lực nhưng đáng tiếc thứ ông ta đối mặt chính là top 8 trên dị năng bảng, không phải một cái dị năng tầm thường đâu, linh lực của ông ta điên cuồng chống đỡ lại niệm lực của Văn Khang.

Linh lực của ông ta dần cạn kiệt, ông ta hiểu lúc linh lực mình cạn cũng là lúc mình sẽ chết, ông ta bắt đầu hoảng sợ thật rồi, miệng hé ra nói:

"Đại nhân mong ngài tha cho ta một mạng....aaaaa" Văn Khang nghe xong niệm lực điều động cành mạnh mẽ hơn nữa, cả người ông ta dần bị vận vẹo lên, bị bóp méo, linh lực bắt đầu giảm xuống điên cuồng.

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa" ông ta hét lên đầy đau đớn, khi bị niệm lực của Văn Khang bóp cho thành một tấm nùi giẻ rách nát không còn nhận ra từng là một con người, Văn Khang làm xong chuyện liền trở lại quán ăn.

Hắn lấy ra từ nhẫn trữ vật của mình ra một cọc tiền đặc lên bàn rồi nói:

"Đây là tiền bồi thường" nói xong Văn Khang đi lại cô gái bị đánh kéo cô ấy dậy, rồi nhìn bản tên như muốn xác định điều gì đó, quả nhiên cô gái này chính là Nguyễn Linh Lung.

Hàng gì cảm giác với nàng lại y như cô gái trong lớp, Linh Lung người còn rung rẫy vì sợ hãi, cơ thể nhỏ rung lên bần bật trong vô cùng tội nghiệp, đôi chân nhỏ đứng không vững như muốn ngã vậy.

"Ta dẫn người đi bệnh viện" Văn Khang nhìn tình trạng này của nàng thì nói, không cho Linh Lung nói gì thêm Văn Khang bế nàng lên, rồi phóng như bay đi.

Bỏ lại những nhân viên và chủ quán ăn kia, lòng họ nghĩ, đây không phải là anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết sao...

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.