Trở về truyện

Tuyệt Diệt Thiên Ma: Cuối Đường Ai Thắng? - Chương 6 Tuyệt Diệt Thiên Ma: Cuối Đường Ai Thắng?

Tuyệt Diệt Thiên Ma: Cuối Đường Ai Thắng?

6 Chương 6 Tuyệt Diệt Thiên Ma: Cuối Đường Ai Thắng?

"Alo thiếu gia có cần gì không ạ" tiếng nói ồm ồm giống tiếng máy móc từ điện thoại Văn Khang vang lên, tiếng nói này đã được xử lý thông qua máy thay đổi giọng để không ai có thể nhận ra được.

Kẻ nói là người của bộ phận chó săn Nguyễn Văn gia tộc, bộ phận chó săn này chỉ có những cao tầng nhất của gia tộc mới có thể điều động được bọn chúng.

Kể cả các trưởng lão bình thường từ tứ trở xuống, cũng không có quyền hạn điều động bọn chúng, chỉ có ba vị trưởng lão đại, nhị, tam hoặc con cháu chính gốc của họ mới điều đồng được đám chó săn này.

Đám này được Nguyễn Văn gia tộc nuôi dưỡng chuyên dùng để làm một số việc dơ bẩn, bí ẩn, ví dụ như tru diệt tất cả những thế lực nhỏ dám đắc tội với những người như Văn Khang chẳng hạn.

Điều tra thông tin, tin tức, tình báo, ám sát,..vân vân và mây mây, bọn chó săn này được Văn Khang dùng khá thường xuyên, để giải quyết mấy cái gai trong mắt của hắn, lần này cũng như vậy.

"Giải quyết cho ta ba người và thế lực của chúng, lần lược là Trương Vy Vy lớp 10aXX trường XXX, Thị Thảo Mai lớp 10aXX trường XXX, Minh Tùng Thư lớp 10aXX trường XXX" nói xong Văn Khang liền cúp máy, rồi đi vào bên trong phòng y tế.

Linh Lung lúc này đang trong tình trạng băng bó toàn thân đầy sơ sài và mất thẳm mĩ, đây là tác phẩm của Văn Khang, vì ngày hôm nay là ngày kiểm tra nên phòng y tế không có ai.

Nên Văn Khang đành tự mình băng bó, với cái thân thể to xác kia của mình, thì Văn Khang vất vả lắm mới băng bó và xử lý những vết thương cho Linh Lung được.

Văn Khang xử lý xong thì bước vào gần giường mà Linh Lung đang nằm, hắn không hiểu nữ nhân trước mặt tại sao lại khiến hắn điên cuồng như vậy, lại tạo ra cho hắn thứ cảm xúc khó lý giải như vậy, rốt cuộc là tại sao.

Một nữ nhân chỉ gặp mới cách đây 2 ngày, một thứ cảm xúc khó lý giải, nó không phải là tình yêu, càng không phải cảm giác chiếm hữu một món đồ nào đó.

Một thứ cái cảm giác quen thuộc đầy đặc biệt, tất cả làm trái tim của Văn Khang đập mạnh và nhanh vô cùng trước mặt nàng, rốt cuộc là thứ cảm xúc quái quỷ gì.

"Tại sao cậu cứu tôi" Linh Lung nhìn Văn Khang, câu hỏi này làm hắn đầy bất ngờ, tại sao, tại sao, hắn cũng không biết tại sao nữa, những nét lúng túng xuất hiện trên mặt của Văn Khang.

"Ta...ta...ta" Văn Khang lúng túng không biết trả lời Linh Lung sao, nhìn thấy Văn Khang như vậy, không hiểu sao nàng lại cảm giác hắn có chút dễ thương, miệng cười mỉm.

Chụt.

Linh Lung bất ngờ hôn nhẹ lên trán của Văn Khang, nàng không biết tại sao mình làm vậy, chỉ là cảm thấy vô cùng muốn hôn gương mặt dễ thương của hắn mà thôi, kìm không được liền hôn 1 cái vào trán hắn một cái.

Văn Khang đang lúng túng trước câu hỏi lúc này của nàng, giờ lại càng lúng túng hơn, cả mặt của hắn đỏ ửng lên, đầy xấu hổ, cơ thể run rẩy lên.

Văn Khang vội lùi xa lại, tay ôm chặt chỗ Linh Lung vừa hôn, hắn không hiểu chỉ một hành động nhỏ của Linh Lung đã làm hắn gục ngã như vậy, hắn không phải chưa bao giờ hôn.

Chỉ một nụ hôn đơn giản như vậy, không thể nào làm hắn xấu hổ đến đỏ cả mặt như vậy, những nữ nhân kia chưa bao giờ để hắn cảm nhận được những thứ cảm xúc kì lạ kia như nàng.

"Tôi làm cậu thấy khó chịu sao" Linh Lung nhút nhát nói ra, nàng tưởng hành động của nàng làm hắn cảm thấy khó chịu và tức giận.

"Không ta...chỉ là xấu hổ thôi" Văn Khang cố gắng trở lại dáng vẻ bình thường của mình, bình tĩnh trở lại để trả lời Linh Lung.

"Tại sao lại xấu hổ" Linh Lung tò mò hỏi Văn Khang lần nữa, hắn bắt đầu lúng túng vì câu hỏi của Linh Lung, vì đây cũng là câu hỏi đang xuất hiện trong đầu của hắn.

Tại sao hắn lại xấu hổ chỉ vì 1 cái hôn đơn giản của nàng ta, rốt cuộc là tại sao chứ, trái tim Văn Khang bất đầu loạn nhịp lên hết, hắn bắt đầu mất đi vẻ bình tĩnh:

"Cũng sắp bắt đầu đi kiểm tra rồi, ta đi ra ngoài trước nhé" nói rồi Văn Khang vọt chạy đi luôn không quay đầu lại luôn, Linh Lung nhìn theo chỉ biết cười hắn, nhìn bộ dạng ngại ngùng của Văn Khang nàng cảm thấy hắn có chút dễ thương vô cùng.

Sự liên kết của vận mệnh giữa Văn Khang và Linh Lung càng lúc càng trở nên mạnh mẽ hơn, thứ cảm xúc đặc biệt liên kết cả hai theo đó cũng trở nên mạnh mẽ vô cùng.

Lúc này bên ngoài, Văn Khang đang đi trên cái hành lang, muốn đi đến lớp mình, thì đầu chợt cảm thấy khó chịu, hắn dừng lại lấy tay ôm đầu của mình, cơn đau kéo dài làm mặt Văn Khang nhăn nheo xấu xí.

Cảm giác cơn đau này giống như đầu của Văn Khang bị một con deo mổ xẻ ra, não hắn cũng lòi ra bên ngoài, rồi có một kẻ cố gắng nhồi nhét thêm não vào bên trong họp sọ của Văn Khang vậy, vô cùng vô tận đau đớn.

Một đoạn ký ức hư hư, ảo ảo, giả giả, thật thật, xuất hiện lộn xộn trong đầu của Văn Khang, hắn cố gắng sắp xếp lại đoạn ký ức hỗn tạp này thành một khối đồng nhất.

Mọi việc bắt đầu với hình ảnh của một thằng nhóc dễ thương vô cùng, thân mặc hoàng bào, đôi mắt một bên đỏ, một bên xanh nó tên là Sùng Nhất Khang.

Nó đang ôm lấy một người khác lớn hơn nó có thể là chị của nó, người này dù Văn Khang cố gắng nhớ lại, nhưng đáng tiếc, dù hắn cố gắng nhưng cũng chả thể nhớ ra được gương mặt của người này, chỉ biết người đó rất xinh đẹp, thân mặc áo bào, tay cầm theo trường kiếm, khí chất thanh cao, của bậc đế vương.

Tuy nhiên nàng lại rất cô đơn, chỉ kẻ thằng nhóc khải ái kia bầu bạn mà thôi, rồi nó càng lúc càng lớn, trở thành một cái thanh niên cao to, đẹp trai vô cùng.

Nó bước vào bên trong, trong sự bất ngờ của nàng, vì không ngờ người đó năm xưa lại lớn như vậy, nó bất ngờ ôm lấy đầu nàng, môi nó hạ xuống đặt lên trán của nàng.

Mặt nàng đỏ bừng, trái tim không kìm được rung động kia, nàng giống như một tảng băng lạnh lùng đang tận chảy ra, dáng vẻ lạnh lùng tan biến sau đó sau đó.

Văn Khang cố gắng nhớ lại đoạn ký ức sau nhưng không thể, Văn Khang không hiểu tại sao đoạn ký ức này lại xuất hiện trong đầu của mình, rốt cuộc là tại sao chứ.

Văn Khang sau hồi suy nghĩ cũng không còn nghĩ về đoạn ký ức kì lạ này nữa, hắn đi lại gần lớp của mình, ba con ả kia đã bị dọn đi từ lâu, một số học sinh đi vào cũng bị đánh cho ngất đi, rồi được xoá trí nhớ.

Văn Khang công nhận đám chó săn Nguyễn Văn gia của hắn làm việc khá nhanh, mới gọi lúc nãy giờ đã làm xong, mọi việc, hắn đi vào bên trong ngồi chờ sau hơn 10 phút.

Cả lớp cũng tập hợp đầy đủ, hắn nhìn bà cô của mình thần sắc có vẻ không ổn lắm, dù sao mấy ngày nay bị đám chó săn Văn Khang vần va vần lại liên tục, gia tộc thì bị phá hoại không ngừng, bà ta mà ổn mới là lại.

"Các em...di chuyển ra xe số 3 bên...ngoài đi" Lục Vĩnh gương mặt hốc hác cố gắng gặng ra từng câu nói ra, mấy ngày hôm nay bà ta phải chịu đựng rất nhiều cú sốc, công ty gia đình của bà ta, không biết chọc chúng thế lực nào mà bị làm cho phá sản, cha và chú của Lục Vĩnh cũng bị bắt do tội tham ô.

Mẹ thì bị phát hiện ngoại tình, nợ trồng nợ, gia tộc của Lục Vĩnh cũng bị thế lực nào đó tấn công liên tục không ngóc đầu dậy được, Lục Vĩnh mất ăn mất ngủ mấy ngày nay, lòng tự hỏi thế lực hùng mạnh nào, vẻn vẹn chỉ trong 2 ngày đẩy 1 thế lực tứ lưu xuống vực thẳm chứ.

Lục Vĩnh bị chó săn của Văn Khang làm cho đầu óc không nghĩ được gì, cũng không xem tại sao vắng mất 3 học sinh, hắn đi theo vòng người đi ra xe buýt, lúc đang chuẩn bị lên xe, Văn Khang thoáng lướt nhìn qua mấy cái xe kế bên.

Cuối cùng cũng bắt gặp được người hắn cần tìm, Linh Lung đang ngồi trên xe buýt số 2 sát bên xe số 3 của Văn Khang, hắm tìm một chỗ dễ quan sát nàng nhất để ngồi, sau hồi lâu để các học sinh lên xe đầy đủ.

Thì tất cả xe cũng đã đủ số học sinh, những cái xe buýt nối đuôi nhau chạy đi đến chỗ kiểm tra dị năng...

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.