11 Chương 11 Tuyệt Diệt Thiên Ma: Cuối Đường Ai Thắng?
Linh Lung được Văn Khang kéo đi thăm quan khắp nơi bên trong toà nhà này, cả toà nhà và bí cảnh là công nghệ thuộc về một kỷ nguyên gọi là luyện kim đại khí sư, cơ giáp sư vô cùng khủng bố.
Theo những gì Nguyễn Văn gia biết từ những cổ ngữ bên trong tàn tích của bí cảnh, những nền khoa học ở kỷ nguyên đó phát triển vô cùng cường thịnh, tu luyện giả ở kỷ niệm đó dựa vào một thứ gọi là cơ giáp để chiến đấu, không biết vì lý do gì thời đại dó lại lùi tàn, chỉ còn lưu lại vài cái bí cảnh trên thế giới này.
Bên trong bí cảnh này còn sót lại vô số những đồ vật, linh pháp đến từ thời đại đó, những nhà khoa học của Nguyễn Văn gia dựa vào đó mà phát triển lên công nghệ cho gia tộc.
Mà bên trong toà nhà này là chỗ đặc biệt dành riêng cho người thân của đại trưởng lão sử dụng, bên trong có không ít đồ chơi khoa học tiên tiến vô cùng, Văn Khang dẫn nàng đi chơi bên trong.
Toà nhà dành cho đại trưởng lão chắc chắn không nhỏ rồi, mỗi tầng lầu của toà nhà này đều có những khu vực khác nhau, nào là khu vực thực tế ảo, khu vực công viên, vườn hoa, đủ các thể loại để vui chơi khác nhau, với Linh Lung những khu vực này vô cùng mới mẻ, nàng chơi với Văn Khang rất vui, trong khu vực công viên của toà nhà này.
Trước kia nhà Linh Lung vô cùng khó khăn, nàng chỉ muốn học sau đó ra trường để giúp bố mẹ, lấy thời gian đâu mà vui với chơi, sau khi cha, mẹ mất cuộc sống càng khó khăn hơn nữa, thời gian đều dành cho kiếm tìm và đi học, càng không có thời gian đi chơi.
Hôm nay được Văn Khang dẫn đi chơi bên trong toà nhà này làm Linh Lung rất vui, cả hai đang chơi đập chuột cái máy trò chơi này tí bị Văn Khang đập nát, vì không đánh trúng con chuột kia.
"Ngươi có muốn ăn thử gì không, bên trong khu vực này của toà nhà của ta, có những loại thức ăn vặt rất ngon" Văn Khang và Linh Lung ngồi trên cái ghế gỗ bên trong vườn hoa của công viên.
Công viên này là một căn phòng siêu lớn, được trang bị lớp màn ngụy trang thành một cái công viên ngoài trời bình thường với những trò chơi khác nhau, nơi này chứa khá nhiều kỷ niệm với Văn Khang.
Ngày xưa hắn rất thường xuyên vào đây chơi với những người bảo mẫu của mình, à nhắc mới nhớ đây cũng là nơi Văn Khang mất trinh năm 12 tuổi với một trong những bảo mẫu của mình.
"Cho tớ 1 cây kem đi" Linh Lung nói, kem trong mắt nàng cũng là thứ vô cùng xa xỉ, một cây kem bình thường trong thời đại này cũng có giá bằng cả mấy ngày ăn của nàng, nàng sớm ước mơ có một cây kem mát lạnh để ăn rồi.
"Ngươi đợt ở đây một lát, ta đi lấy kem cho ngươi, nhớ ngồi yên ở đây đừng đi đâu" Văn Khang nói với một tông giọng nghiêm nghị, hắn sở dĩ làm thế vì sợ lạc mất nàng, nhìn thế thôi chứ chỗ này khá rộng, được tạo thành từ 3 tầng.
Khi đi đến giới hạn máy mô phỏng ảo của tầng này thì sẽ bị dịch chuyển đến tầng tiếp theo, nếu là tầng 3 sẽ bị dịch chuyển về tầng đầu tiên, công nghệ dịch chuyển này tạo cho người ta cảm giác vô cùng bình thường, nên rất khó nhận ra mình bị dịch chuyển.
Lần đầu vào đây mà đi lung tung thì lạc như chơi, rất khó để tìm, vì khá rộng, muốn thoát chỉ có cách đi ra cổng công viên, nó thực chất là cánh cửa thoát ra 3 tầng này.
Nàng gật đầu, hắn cũng ăn tâm đi đến chỗ lấy kem, để Linh Lung ngồi trên ghế trong khu vực công viên, nàng nhìn Văn Khang đi đầy sự mong đợi, về hình ảnh cả hai ăn kem cùng nhau.
Tình cảm trong trái tim của nàng dành cho Văn Khang càng lúc càng lớn, dù chỉ mới gặp hai ba ngày, sợ dây liên kết cả hai trở nên mạnh mẽ hơn, đầu của Linh Lung chợt đau nhói vô cùng.
Những mảnh ký ức không đồng nhất xuất hiện trong đầu của Linh Lung, những mảnh ký ức đó bắt đầu sắp xếp lại với nhau, rồi hợp lại tạo thành những ký ức hoàn chỉnh.
Những hình ảnh về một bóng hình của một người con gái vô cùng cô đơn, gương mặt siêu thoát phàm nhân, lạnh lùng như băng và tuyết, cặp mắt ánh sáng màu hoàng kim, trong mắt xuất hiện một tia cô đơn vô cùng, môi dâu tây đỏ thẳm, mũi cao, da trắng sáng tươi, hai má hồng hào, toàn thân nàng mặc lên một bộ áo hoàng bào chói sáng, khí chất đế vương phát ra, tay nàng cầm chặt một thanh trường kiếm, nhìn nàng giống như một vị nữ hoàng cao cao tại thượng vậy, nàng tên là Sùng Vô Linh.
Lúc này có một vị giống như tiểu hoàng tử đến tìm nàng, gương mặt cùng tên của đứa trẻ này không cách nào Linh Lung nhớ ra được, chỉ biết nó cực kỳ dễ thương, toàn thân khoát lên hoàng bào giống Sùng Vô Linh.
Cả hai vui vẻ vui đùa với nhau, một sợi dây vô hình liên kết cả hai lại, số mệnh của cả hai dính chặt, ngày tháng trôi qua đứa trẻ kia càng lúc càng lớn hơn, rồi nó cũng trở thành một thiếu niên sau đó...sau đó...nàng không cách nào nhớ ra được.
"Ký ức này là sao" Linh Lung ôm đầu đang nhói đau của mình tự hỏi, đoạn ký ức rời gạt, đứt quảng kia, tại sao xuất hiện trong đầu nàng, đứa trẻ kia là ai, Sùng Vô Linh là ai.
Nàng thật sự không biết chỗ ký ức đó rốt cuộc là gì, tại sao lại xuất hiện trong đầu của mình, nhưng nàng sớm quên nó vì trước mắt nàng là một cô bé, gương mặt xinh đẹp đáng yêu, tuổi chắc khoảng 12.
Trên gương mặt của đứa nhỏ này, nàng cảm nhận nó sở hữu gần như toàn bộ những nét đẹp nhất trên gương mặt của Văn Khang, đứa nhỏ này còn buộc tóc 2 bên càng đánh yêu hơn.
Lại mặc một bộ váy thỏ con lại gấp đôi sự đáng yêu của đứa bé này, hai cái má bánh bao, nhìn là muốn ngắt một cái, hai mắt to tròn long lanh, khả ái cực kì.
"Chào em, em là ai vậy, em của Văn Khang hả" nàng đi đến gần đứa bé này, ngồi xuống nhìn nó, bé gái nhìn nàng một cái rồi nở một nụ cười.
"Em là Nguyễn Văn Ngọc, đúng em là em gái của anh Khang" Văn Ngọc nói xong, Linh Lung đã kìm không được ôm đứa bé đáng yêu này một cái, dù sao đối với những thứ đáng yêu như thế này nàng thật sự không kìm chế nổi.
"Chị theo em đi qua đây chơi" Văn Ngọc kéo tay Linh Lung qua một phía xa có những trò chơi, Linh Lung cũng muốn đi nhưng phải đợi Văn Khang nên nói:
"Em đợi một chút, chị còn phải đợi anh Khang của em".
"Đi mà" ánh mắt long lanh toả ra ánh sáng của Văn Ngọc hướng đến Linh Lung, nàng vẫn muốn đợi Văn Khang, nhưng trước ánh mắt này cũng vô lực chống lại sự đáng yêu vô cùng này.
"Này bà già mặt trẻ em kia, bỏ cô ấy ra nhanh" Văn Khang trên tay cầm hai cây kem xuất hiện nói, Linh Lung khó hiểu, bà già mặt trẻ em là sao.
"Hừ, đứa cháu mất dạy dám nói bà nội mày như vậy hả" Văn Ngọc thả tay Linh Lung ra, chạy lại chỗ Văn Khang, dùng bàn tay nhỏ của mình đánh yêu túi bụi vào chân của Văn Khang.
Hắn cầm hai cây kem bằng một tay sau đó hạ xuống, bế Văn Ngọc lên bằng một tay, bà già mặt trẻ em này là người thân nhất với hắn trong cái gia tộc Nguyễn Văn này.
Bà ấy không trên dưới 10 lần cứu hắn thoát chết, Văn Khang nhìn sang Linh Lung đang vô cùng khó hiểu, hắn thở dài đưa cây kem cho Văn Ngọc và Linh Lung sau đó nói:
"Giới thiệu với ngươi đây là bà nội của ta, top 1 dị năng giả toàn thế giới, sở hữu top 1 dị năng bảng khống ngự không thời gian, đại trưởng lão của Nguyễn Văn gia, Nguyễn Văn Ngọc, thay người ta còn gọi là Thời Không chân nhân" nghe Văn Khang nói xong, Linh Lung đứng hình vì quá bất ngờ.
"Ngài thật sự...là...là Thời Không chân nhân ư" Linh Lung không tin vẫn hỏi lại, Thời Không chân nhân là một vị chân nhân mạnh mẽ là thần tượng của vô số người, bà ấy với dị năng của mình, đã một mình đánh đuổi thú triều, tạo ra một truyền thuyết cái thế.
"Hì hì là ta đó cháu dâu" Văn Ngọc vừa ăn kem vừa nói, nàng vốn dĩ đến đây là bởi vì nghe tin thằng cháu đích tôn của mình dẫn bạn gái về ra mắt, nên mới đến đây xem mặt mũi thế nào, quả thật rất vừa mắt.
"Dị năng của cháu thậm chí còn mạnh hơn cả ta nha, cháu dâu cháu tên gì" Văn Ngọc với tu vi của mình dễ dàng nhìn ra, lực lượng dị năng của Linh Lung vô cùng hùng mạnh, so với nàng lúc vừa thức tỉnh mạnh hơn một phần.
"Dạ, cháu tên là Nguyễn Linh Lung" nàng không ngờ sẽ có ngày gặp được thần tượng của đời mình như thế này, thậm trí nàng còn ôm bà ấy một cái nữa.
"Tên đẹp đó, được rồi để ta dẫn cháu cùng thằng nhóc này đi xung quanh chơi" nói xong Văn Ngọc bún tay một cái, không gian điên cuồng xoay triển, đến một cái tàu lượn siêu tốc, ngày hôm đó cả ba chỉ toàn vui chơi mà thôi...