13 Chương 13 Tuyệt Diệt Thiên Ma: Cuối Đường Ai Thắng?
Linh Lung nghe Văn Ngọc nói xong, tim đã như muốn nhảy ra bên ngoài lòng ngực, mặt của Linh Lung bỗng chốc đỏ ửng lên hết, Văn Ngọc nhịn không được cười lên một cái, phận đàn bà con gái tất nhiên nàng hiểu quá rõ rồi.
"Là...là...là..." Linh Lung xấu hổ không dám nói ra, nàng xấu hổ đầu như muốn bốc khói, miệng lắp bắp không nói thành lời được.
"Là Văn Khang chứ giề" Văn Ngọc hiểu quá rõ nên nói dùng Linh Lung luôn, chứ đợi con bé nói ra chắc đến sáng mai cũng chưa rồi quá, Linh Lung e hẹn gật đầu thừa nhận.
"Hì hì bà cháu với nhau không đừng ngại" Văn Ngọc vỗ vỗ vai của Linh Lung nói, rồi nàng nằm xuống, lấy đầu gối của Linh Lung làm gối kê đầu, sau đó bắt đầu kể:
"Văn Khang là thằng nhóc khá thô lỗ, mất dạy, nhưng bù lại nếu đã trở thành người nó quan tâm thì nó sẽ trở thành loại trong nóng ngoài lạnh, luôn cố tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng nếu cháu làm nhũn hoặc dễ thương thì nó sẽ xấu hổ đỏ cả mặt, mà chạy đi".
Linh Lung chợt nhớ lại hồi bên trong phòng y tế của trường và lúc tối quả thật Văn Khang y trang lời của Văn Ngọc nói, chẳng lẽ nàng đã trở thành người quan trọng với hắn, nghĩ đến đây trái tim nàng không tự chủ mà đập nhanh hơn.
"Văn Khang là đứa trẻ đáng thương, vì cha và mẹ nó luôn phải đi tìm kiếm thứ có thể giúp mình nâng cao tu vi và chiến lược, nên đi suốt những năm tháng ấu thơ của nó, tạo ra một Văn Khang như con đã thấy".
Linh Lung không nghĩ Văn Khang đã chịu những gì, nàng mặc dù nhà khó khăn, nhưng cha mẹ nàng luôn ở bên trong sóc nàng, luôn cho nàng cảm giác ấm áp của gia đình, nàng không biết nếu thiếu họ lúc mình còn nhỏ sẽ ra sao.
"Ta mặc dù ở bên nhưng cũng không thể bù đắp được, ta cũng chọn nó là người thừa kế chính thức của ta thay vì Văn Thiên con trai ta, bởi vì ý chí và tiềm lực của nó".
"Văn Thiên cha Văn Khang lớn lên trong môi trường bình thường, mãi sau này mới biết phấn đấu, còn Văn Khang nó từ nhỏ thiếu vắng tình yêu của cha lẫn mẹ, lại bị địch nhân cùng với người trong gia tộc hãm hại xém chết".
"Từ nhỏ nó đã hiểu được rõ ràng sự thật của cái thế giới này, sức mạnh là tất cả, kẻ yếu thì sẽ chết, Văn Khang đã tự rèn luyện mình trở thành một kẻ lạnh lùng và mạnh mẽ".
"Tuy nhiên nếu con yêu nó thật sự thì con phải chấp nhận một điều, con sẽ không phải người phụ nữ duy nhất của đời nó, năng lực của nó vô cùng đặc thù, không phải siêu cấp tinh thần niệm lực mà là một năng lực thông qua quan hệ nam nữ để có thể thăng tiến sức mạnh".
Linh Lung nghe đến đây thì bỗng nhớ đến cơn ác mộng hôm qua, theo nhưng cơn ác mộng kia thì năng lực thật sự của Văn Khang chính là thông qua quan hệ nam nữ để thăng tiến sức mạnh.
Nàng âm thầm kinh ngạc, ác mộng đêm qua sao có thể biết suy ra điểm này, chắc là trùng hợp mà thôi, Linh Lung tự nói với bản thân.
"Con chấp nhận ạ" Linh Lung nói, Văn Ngọc cười hì hì rồi đứng dậy, lòng thầm nghĩ quả thật đứa trẻ này rất giống nàng năm ấy.
Hồi tưởng về quá khứ năm đó một chút, những dòng ký ức đó ùa về trong đầu của Văn Ngọc, vào mấy chục năm về trước, lúc đó đất nước khi xưa đang bị xâm lược bởi chiến tranh, tên cũng chưa đổi họ chồng, tên là Thị Tiên Ngọc, năm đó nàng 16 tuổi, cũng là độ tuổi đẹp nhất đời người con gái.
Nàng đã gặp được nội của Văn Khang, cha của Văn Thiên, hắn tên là Nguyễn Văng Tùng, một người lính giải phóng miền Nam, hắn lúc đó cao hơn nàng rất nhiều, mặc dù cả hai bằng tuổi với nhau.
Đó là trong một lần đi chơi nàng vô tình gặp hắn bị thương do đạn của quân địch bắn, hắn lúc này dính đầy cả máu và đã ngất đi, nàng một tay kéo hắn xuống một căn hầm.
Nàng lúc đó có học một chút y khoa, mẹ còn là cựu bác sĩ, liền chạy về nhà lấy hộp y tế của mẹ, mổ ra lấy đạn, rồi may lại băng bó cho hắn, cứu hắn một mạng, nàng âm thầm chăm sóc hắn, ngày tháng qua đi, hắn cuối cùng cũng hồi phục vết thương.
"Anh thích em" trước khi đi ra chiến trường hắn cầm tay của Văn Ngọc nói, trái tim của Văn Ngọc lúc ấy đập lên thình thịch, trong những ngày tháng nàng chăm sóc hắn, cả hai đã dành hình thành tình cảm.
"Em...em...em cũng thích Anh nhiều lắm" nàng lúc đó theo bản năng của trái tim mách bảo mà trả lời lại Văn Tùng, hắn vui mừng đến đỏ cải mặt, trước khi bỏ chạy vì xấu hổ thì hắn hét lên:
"Cho Anh 3 năm, 3 năm sau anh sẽ cưới em, nếu 3 năm anh không đến em hãy cưới người khác" Nàng dù biết hắn có thể không trở về nhưng cũng chấp nhận, trong 3 năm đó, nàng đã từ chối không biết bao nhiêu đàn ông muốn cưới nàng, một lòng chờ người anh hùng kia cứu nước rồi trở về cưới nàng.
Ròng rã 3 năm đã trôi qua như cái chớp mắt, không nhanh cũng không chậm, hai miền đất nước thành công giải phóng nối lại tạo thành mảnh đất hình chữ S hoàn chỉnh
Nàng ngày hôm đó, đứng ở nơi năm xưa hẹn ước của cả hai, Văn Ngọc đến đây vì ngày hôm nay chính là ngày cuối cùng của hẹn ước 3 năm kia.
"Anh còn không về nữa, thì em sẽ bị gả cho người khác mất" Văn Ngọc đứng nhìn vào nơi năm xưa Văn Tùng từng nằm nghỉ ngơi khỏi vết thương, cha mẹ nàng đã sắp xếp cho nàng một người chồng rồi, kẻ đó là một người giàu có nhìn trúng gương mặt xinh đẹp này của nàng.
Nếu hắn còn không xuất hiện e rằng không dưới 1 tháng nữa, nàng sẽ bị cha mẹ ép lấy tên kia, người mà nàng không hề yêu, người giọt nước mắt vô thức lăng trên má của Văn Ngọc.
"Anh xin lỗi" bỗng nhiên có một bàn tay to lớn ôm chầm lấy nàng từ phía sau, cùng với một giọng nói nàng đã chờ đợi 3 năm vang lên, làm trái tim của nàng đập nhanh hơn.
Văn Tùng lúc này đã xuất ngũ, hắn trong 3 năm không ngừng cố gắng sống sót để trở về, Văn Ngọc dễ dàng cảm nhận được những khối cơ bắp của hắn, bàn tay đã có vô số vết thương.
Nàng ngước nhìn lên, gương mặt năm xưa của hắn giờ đã chững chạc hơn xưa, từ phần cuối môi trái đến phần khoé mắt phải xuất hiện một vết thẹo dài, đây chính là những vết tích của chiến tranh.
"Anh đến rồi cưới anh nhé" Văn Tùng kê sát vào tai của Văn Ngọc nói ra, hắn quay người lại, ôm chặt cơ thể nhỏ của nàng, cặp ngực của nàng ép chặt vào người hắn, Văn Tùng hạ xuống.
Đôi môi dày của hắn chiếm chọn lấy môi nàng, Văn Tùng mân mê đôi môi mọng của thiếu nữ chưa 20, lưỡi hắn cứ như con rắn xâm nhập vào miệng của nàng, quấn lấy siết lấy lưỡi nàng, như con trăn săn mồi vậy.
Hắn từng bước từng bước cởi xuống lớp quần áo của nàng, để lộ ra cơ thể hoàn mỹ xinh đẹp của thiếu nữ mới lớn, một mùi hương dịu dàng của nàng toả ra, càng kích thích hắn hơn.
"Cho Anh nhé" Văn Tùng nói, Văn Ngọc gật đầu một cái, sau đó ở căn hầm này, Văn Ngọc đã mất đi đời con gái của mình với Văn Tùng, hắn để nàng nằm xuống cái chiếu trong căn hầm.
Sau đó hắn nắn bóp hai cái quả đào tròn trịa của nàng, miệng hé mở ra, mút lấy trái dâu tay đỏ hồng trên cùng, Văn Ngọc cảm giác như có dòng điện chạy qua núm vú của nàng lên não, làm nàng tê dại da đầu.
Hắn cởi xuống lớp quần của mình, thanh dương vật của hắn cương ra phô bày trước mặt của nàng, đây cũng là lần đầu nàng thấy nó, nhưng không ngờ nó lại to như vậy.
Hắn tay vừa bóp, miệng vừa hôn chặt lấy nàng, nhấm vào âm đạo đâm thẳng một đường, màn mỏng bị xé làm nàng vô cùng đau đớn, nhưng Văn Tùng hôn làm nàng không hét lên được.
"Hết đau nói anh nhé" Văn Tùng yêu thương vuốt ve gương mặt, ương ướt nước mắt của nàng, sau một lúc nàng nhè nhẹ nói ra:
"Hết...ah...rồi".
Vừa nói hết câu, Văn Tùng đã đưa cái dương vật kia vào sâu hơn bên trong, chạm vào cái tử cung nhỏ của nàng, một cảm giác sung sướng khó tả xuất hiện ở phần âm đạo.
Nàng rên rỉ trong sung sướng, nàng trải nghiệm thế nào là lần đầu, thế nào là sung sướng, sau đó cả hai cưới nhau, Văn Ngọc cũng đã chuyển họ mình sang họ chồng.
Năm 2020 nàng lúc này đã là trưởng tộc nguyễn văn gia, chồng nàng cũng mất cách đây 22 năm vì vết thương cũ phát tác, Văn Ngọc lúc này đã ngoài 60 tuổi rồi, nàng sinh Văn Thiên lúc đó mới 37 tuổi.
Sau 1 năm sinh ra Văn Thiên Chồng nàng cũng chết do vết thương cũ tái phát, nàng một tay nuôi Văn Thiên, và quản lý gia tộc Nguyễn Văn này, năm nàng 60 tuổi, Văn Thiên đã 23 tuổi rồi.
Lúc nàng gần đất xa trời, ngài ấy đã đến ban cho nàng cơ hội cải tử hoàn sinh, những dòng ký ức cuối cùng cũng kết thúc, Văn Ngọc thở dài ra một hơi, vậy mà kể từ ngày hôm ấy đã hơn 24 năm trôi qua rồi...