Trở về truyện

Tuyệt Diệt Thiên Ma: Cuối Đường Ai Thắng? - Chương 2 Tuyệt Diệt Thiên Ma: Cuối Đường Ai Thắng?

Tuyệt Diệt Thiên Ma: Cuối Đường Ai Thắng?

2 Chương 2 Tuyệt Diệt Thiên Ma: Cuối Đường Ai Thắng?

Văn Khang đi lên cái siêu xe chuẩn bị về căn biệt thự của mình, là đại thiếu gia của một nhất lưu gia tộc ở đất nước này tức nhiên nhà hắn không tầm thường rồi, thế giới ngầm phân chia thế lực thành 5 cấp độ khác nhau, nhất lưu, nhị lưu, tam lưu, tứ lưu, ngũ lưu.

Để được công nhận trở thành một thế lực thực sự trong thế giới ngầm, thế lực đó phải có ít nhất một cường giả tứ cảnh trấn thủ, thế lực đó phải có nội tình hùng hậu.

Mà thế lực của Văn Khang thuộc nhất lưu thế lực, đó chính là Nguyễn Văn gia tộc, một gia tộc trấn thủ cả Việt Long Quốc này, cha mẹ hắn là thế hệ cường giả thứ hai, sở hữu tu vi thất cảnh.

Nội hắn là đại trưởng lão của Nguyễn Văn gia tộc, nếu nghĩ hắn ăn sung mặc sướng từ nhỏ thì sai rồi, là con cháu của cường giả mạnh mẽ, từ nhỏ Văn Khang phải huấn luyện khắc nghiệt, tắm trong những vật liệu để rèn ý trí, hắn gặp người thân của mình vô cùng ít, chưa đến 10 lần trong 16 năm qua.

11 tuổi bị nội chuyển ra bên ngoài sống tránh ám sát, do mấy ngày trước có một sát thủ đã định ám sát hắn, thân phận hắn sau đó cũng được dữ kính không một ai biết, để tránh sự việc này lập lại lần nữa.

Tuy không ai biết hắn là đại thiếu gia, nhưng những quyền lực hắn nắm trong tay không nhỏ rồi, chỉ bằng 1 cuộc gọi duy nhất hắn có thể đẩy một nhị lưu thế lực vào con đường chết.

Phá hủy cuộc sống của tất cả chỉ bằng 1 cuộc gọi duy nhất đủ thấy quyền lực nằm trong tay Văn Khang lớn cỡ nào rồi, nhưng đó chả là gì so với quyền lực của một đỉnh cấp nhất lưu thế lực Nguyễn Văn gia tộc.

Văn Khang rồi cũng về đến nhà, nhà hắn là một căn biệt thự vô cùng lớn, vừa thấy xe hắn về những người hầu bên trong đã mở cửa ra, hắn đi vào rồi lái xe vào bên trong kho để xe, bên trong kho là vô số những siêu xe khác, Văn Khang đậu xe xong thì đi vào nhà.

Vừa đi vào nhà những người hầu nữ đã chuẩn sẵn, đây cũng là công việc hằng ngày của họ, họ đều là những trẻ mồ côi mà Nguyễn Văn gia nuôi dưỡng, đặt cấm chú không thể phản bội lên.

Họ đều có nhan sắc khá đẹp hoặc ưa nhìn, số lượng thì có hạn chỉ một số người cao tầng của Nguyễn Văn gia mới có thể sở hữu họ, trong biệt thự của Văn Khang có ít nhất đến 50 người.

Tức nhiên bằng quyền lực của hắn sở hữu 5 người là cùng, số còn lại là người của cha hắn và nội hắn, họ có sẽ phục vụ nhu cầu sinh hoạt hằng ngày của Văn Khang, có thể nói hắn sống như một ông vua vậy.

Bọn họ giúp cởi xuống từng lớp quần áo của hắn, chỉ chừa lại quần lót mà thôi, rồi lại mặc lại cho Văn Khang một bộ quần áo mới, sau đó bầy ra một bàn ăn toàn những món ngon.

Hắn từ tốn ăn những món ăn này, cuộc sống thường ngày của Văn Khang chính là ăn, tập luyện, ngủ nghĩ, học tập, sau khi dùng bữa xong, Văn Khang đi đến phòng tập luyện.

Làm ra những bài tập hằng ngày thay tập, lúc này một bóng hình xinh đẹp tuyệt trần, nàng ăn mặc chỉnh tề, áo vets, trên tay cầm một quyển sổ, hai mắt đỏ hồng một sắc, đeo một cặp kính nhỏ, làn da trắng mịn, tóc đen để ngắn, nàng toát ra một loại khí chất tao nhã, thanh lịch, người này là quản gia của Văn Khang.

Đồng thời nàng cũng là cửu trưởng lão của Nguyễn Văn gia, Nguyễn Văn Hồng Nhung, cha hắn là ông của nàng, Hồng Nhung là con của một người chị họ của Văn Khang, hắn lúc đó còn chưa sinh ra thì nàng đã chết trong sự kiện đại biến dị.

Sau khi linh khí khôi phục con của nàng Hồng Nhung sở hữu tiềm lực của nàng kinh người, Hồng Nhung vượt qua nhiều người trở thành trưởng lão của Nguyễn Văn gia, sau đó được phân đi chăm sóc đại thiếu gia theo ý của gia chủ.

Từ nhỏ Văn Khang đã được nàng chăm sóc một cách chu đáo, hắn giống như con của nàng vậy, khoảng thời gian nàng bên cạnh Văn Khang còn nhiều hơn, thời gian hắn ở bên cha, mẹ mình, có thể nói nàng giống như là người mẹ nuôi của Văn Khang vậy.

Tuy nhiên nếu xét vào vai vế thì Hồng Nhung phải kêu Văn Khang một tiếng cậu trẻ, do bà nội Văn Khang đẻ cha hắn khá trễ, cha Văn Khang, Văn Thiên là em út kém anh, chị em, của mình mấy mươi tuổi.

Thậm chí chị họ của Văn Khang cũng lớn hơn cả cha hắn là đủ hiểu rồi, tuy Văn Thiên là ông của Hồng Nhung nhưng cả hai bằng tuổi nhau luôn mà.

Còn Văn Khang thì kém nàng cả chục tuổi nhưng vai vế thì là cậu trẻ của nàng, Hồng Nhung bình thường sẽ quản lý Văn Khang và thông báo một số chuyện từ gia tộc gửi đến cho hắn.

"Có việc gì à" Văn Khang đang tập luyện thì thấy nàng đi lại gần, cảm tính cho hắn biết nàng ta lại sắp thông báo chuyện gì đó từ gia tộc cho mình biết.

"Đúng vậy thưa đại thiếu gia, thiếu chủ và thiếu chủ phu nhân trong tuần này sẽ sắp xếp về nước, mong ngài chuẩn bị kỹ càng ạ" Hồng Nhung vừa nhìn cuốn sách ghi chép trong tay mình, vừa nói.

"Ngoài ra gia tộc đã gửi đến cho ngài số lượng tài nguyên lớn để ngài bắt đầu tu luyện rồi, bao gồm linh...thiếu gia xin ngài đúng đắn một chút, bỏ tay ra khỏi ngực tôi" Hồng Nhung đang nói thì ngưng lại một chút.

Nàng nói ra một câu nhắc nhở Văn Khang, bởi vì bàn tay hư hỏng của Văn Khang đang đặt trên ngực nàng, còn bóp một cái, cảm nhận to mềm ra sao.

Hắn không dừng lại hành động của mình mà, kéo nàng lại ngồi trên đùi mình, mặt áp chặt vào ngực của nàng, chuyện này trước đây, có xảy ra vài lần nhưng Văn Khang cũng không to gan đến vậy.

Cùng lắm chỉ là đáng mông nàng, tên này càng lớp gan càng to, là người nuôi dưỡng hắn từ nhỏ, trong mắt nàng Văn Khang chả khác nào một đứa trẻ cả.

"Còn không mau đọc tiếp đi" Văn Khang tức giận nói, nhưng tay vẫn tiếp tục động vào những cái nút áo của nàng, tay theo đó mò vào bên trong quần áo của nàng, sờ soạng những thứ bên trong.

"Ah❤️...linh thạch 20 viên cực phẩm, 15 viên tụ khí đan, 20 bình dị huyết yêu thú, 30 bình tẩy tủy dịch, ah, huh...huh...bỏ tay người ra đi" nàng đang đọc thì dừng lại khi nhận ra bàn tay thô ráp của Văn Khang đã cởi xuống lớp áo ngực của nàng và đang chơi đùa với cặp ngực trần của Mình

Chưa kịp để nàng nói thêm câu nào, môi nàng đã bị khoá chặt lại bởi miệng hắn, lưỡi nhanh chóng quấn chặt lấy lưỡi nhỏ của nàng, theo đó nước bọt từ miệng nàng liên tục chảy vào bên trong miệng của Văn Khang mà nàng không cách nào ngăn cản.

Hồng Nhung về chuyện giường chiếu kinh nghiệm bằng không, chắc chắn không bằng Văn Khang rồi, ở tuổi này nàng vẫn còn là trình nữ đấy, còn Văn Khang đã mất trinh từ hồi 10 mấy tuổi rồi.

Mấy nữ hầu trong đây toàn bộ đều ít nhất một lần ngủ với Văn Khang rồi, kinh nghiệm giường chiếu thì khỏi cần nói, những nữ hầu này đều là những trẻ mồ côi được gia tộc hắn nuôi, họ không có tu vi nên song tu cũng không hoạt động.

Hắn hôm nay muốn có dị năng của Hồng Nhung, một dị năng không tệ, khi dị năng của nàng là một trong số những dị năng mạnh nhất, được xếp vào bên trong top 10 của dị năng bảng.

Dị năng của nàng là siêu cấp tinh thần niệm lực, cho phép nàng điều khiển vật chất xung quanh bóp méo vật chất, âm thanh, tất cả điều bị bóp méo được.

Có thể công kích cả tinh thần, đọc ký ức của kẻ khác, một năng lực hùng mạnh 5 sao, là dị năng top 8 trên dị năng bảng, vô cùng mạnh mẽ với nhiều chức năng chiêu thức đa dụng khác nhau.

"Ah...ah...huh...ưm...ưm" Hồng Nhung bị hôn cho mê mang không biết làm gì tiếp theo, đầu óc trống rỗng, buông xuống chống cự của mình.

Vô Thiên chậm rãi bắt đầu cởi xuống quần áo của nàng, thoáng cái Văn Khang đã cởi xong hết quần áo trên người của nàng, hắn hít hà mùi hương cơ thể của nàng phát ra.

"Đẹp đấy, không ngờ tiểu quản gia của ta xinh đẹp như vậy, hấp dẫn như vậy" Văn Khang không kìm được khen cơ thể hoàn mỹ của nàng lên một tiếng.

Hồng Nhung lúc này mới lấy lại được ý thức, nàng không hiểu lúc đó Văn Khang cho nàng ăn bùa mê thuốc lú gì, nàng hoàn toàn không chút phản kháng hắn.

"Từ từ...từ từ đã, ta và ngài là cậu cháu đấy, là loạn luân đấy" Nàng hoảng hốt nói khi thấy hắn đang cởi xuống khoá quần của mình, để lộ ra cái thứ kia của nam nhân nó đang cương cứng, cọ xát lấy bụng của nàng.

Nàng dễ dàng cảm nhận sự nóng hổi của nó phát ra, Hồng Nhung nhìn xuống, thứ đó sần sùi và những gân xanh nổi lên trên thân, cái đầu đỏ hỏm, nó dài ít nhất 20 cm, Văn Khang nghe xong cười khẩy một cái, liền ghé sát tai của nàng nói ra ba chữ:

"Quan trọng sao" nói xong hắn chậm rãi cắn lấy tai nàng một cái, mân mê từng hồi, làm cường giả như Hồng Nhung cũng mẫn cảm rung lên, cùng với rên rỉ nhẹ nhàng.

Văn Khang chậm rãi đem dương vật kia đặt vào cái ngã ba của nàng kẹp chặt lấy dương vật của hắn, cảm nhận ban đầu chính là mềm, mịn, Văn Khang di chuyển lên xuống muốn dùng dâm thủy đang chảy ra của nàng để bôi trơn.

"Dừng lại đi mà...ah❤️" Hồng Nhung cường giả một thân lực lượng không cách nào thi triển ra được, nàng chỉ biết cầu xin, nàng sở dĩ không sử dụng được tu vi tức nhiên có liên quan đến Văn Khang rồi.

Bên trong phóng sớm đã bao phủ bên trong một loại gọi là gì ấy nhỉ, đúng rồi trinh nữ mị dục hương, một loại dâm hương vô cùng đáng sợ.

Nguyên liệu luyện chế ra, toàn là tài nguyên bát phẩm trở lên, Văn Khang xin bà nội được một ít, liền luyện chế ra một ít dâm hương loại này, là cấp bát phẩm chắc chắn không đơn giản.

Loại dâm hương này đốt lên không màu không mùi không thể phát giác ra được, loại này dâm hương dù là bát cảnh cũng bị dính, toàn thân sẽ không còn lực lượng tu vi.

Toàn thân yếu đuối vô cùng, cảm giác hứng tình tột cùng sẽ xuất hiện, tuy tác dụng mạnh nhưng lại có yếu điểm là chỉ có tác dụng lên trinh nữ, nên mới gọi là trinh nữ mị dục hương.

À còn nữa vì là chỉ toàn là nguyên liệu bát phẩm quý giá nên không khó luyện chế, nhưng rất ít kẻ luyện ra loại dâm hương lợi hại này, vì yêu cầu toàn loại tài nguyên quý hiếm, chỉ có thằng phá gia như Văn Khang sài.

Nếu cần dùng thì sử dụng những loại giá trị rẻ hơn cũng được, loại dâm hương này nói không oa chỉ nhắm đến những nữ cường giả, mà chắc chắn sau khi thành sự sau không toàn mạng trở ra đâu.

"Ah❤️" nàng lúc này toàn thân không còn chút lực lượng gì nữa, liền bị Văn Khang chơi đùa trong lòng mà không làm gì được.

Mà hắn nhìn quản gia lạnh lùng thường ngày của mình giờ lại xuất hiện những biểu cảm đặc sắc nhưng vẫn cũng không thể không thích thú.

"Ngươi biết gì không, từ lâu ta đã muốn như này, chiếm đoạt ngươi" Vô Thiên nhẹ nhàng áp mặt vào trong lòng ngực ấm áp của nàng, tay vòng qua chặt vòng eo thon kia.

"Ah...tại sao...tôi là cháu...của ngài đó...ah❤️" Hồng Nhung nỉ non yêu cầu câu trả lời, Văn Khang ngoài chủ ý dị năng của nàng ra, thì chính ra còn một lý do khác.

"Tại sao à, ta nói cho ngươi biết luôn, từ nhỏ ngươi luôn chăm sóc ta, ta đã sớm muốn chính là ngươi, giờ phút này, đợi ta đã hơn mấy năm, ngươi chỉ có thể là của riêng ta" Văn Khang tựa vào nơi thuở nhỏ kia của hắn lớn lên, thật hoài niệm ạ.

Lúc bé Văn Khang những lúc tuổi thân không có ai ở bên cạnh, chính là tựa vào bên trong nơi đây của nàng, thật ấm áp như ngày hôm đó.

"Thiếu gia..." giờ phút này nàng quả thật không biết nói gì thêm nữa, Hồng Nhung thầm thở dài nàng phải sớm nhận ra, nàng nên nhận ra từ thời khắc ấy, một khoản hồi ức ùa về.

...

"Hic hic" Văn Khang lúc 5 tuổi nhìn những người xung quanh có cha mẹ đến rước mà tuổi thân bật khóc, lúc này Hồng Nhung đến, nàng mặt vẫn lạnh lùng.

"Cậu chủ ngoan đừng khóc" nàng nhẹ nhàng an ủi Văn Khang trong lòng ngực của nàng, hắn dụi dụi vào bên trong lòng ngực nàng, không biết từ lúc nào đã thiếp đi.

Đêm hôm đó, Văn Khang mở cửa bước vào phòng nàng lúc nàng tu luyện, Hồng Nhung mở mắt bế Văn Khang đang cố trèo lên giường của mình.

"Cậu chủ đến tìm tôi có chuyện gì à" Hồng Nhung bế Văn Khang vào bên trong lòng, hắn vui vẻ đem từ bên trong nhẫn trữ vật lấy ra một bức tranh.

"Ồ đây là".

"Em vẽ chị và em đó" Văn Khang đem bức tranh sơ sài của hắn khoe khoan nàng, bên trong là hình ảnh vẽ sơ sài xấu xí của một đứa trẻ, vẽ nàng cùng hắn dắt tay nhau.

"Cậu chủ thật dễ thương" Hồng Nhung kích động, nâng Văn Khang lên, hôn vào má của hắn một cái làm Văn Khang đỏ cả mặt.

"Em có thể ngủ với chị được không" nhìn gương mặt dễ thương này nàng nào có thể từ chối, hắn vui vẻ trốn trong lòng nàng.

"Em có thể hỏi chị một câu không" Văn Khang nằm trong lòng của nàng hỏi, Hồng Nhung tức nhiên không từ chối câu hỏi của hắn:

"Được cậu chủ hỏi đi".

"Chị có thể trở thành của em không".

"Haha được thôi, tôi sẽ thuộc về cậu chủ" Hồng Nhung cứ nghĩ là lời nói vu vơ của trẻ con nên dễ dàng đồng ý, nàng không ngờ hắn đem lời này khắc vào trong tâm.

Hồng Nhung hiểu rõ tính cách của hắn nhất, hắn chính là một con người thích chiếm đoạt lấy những thứ hắn cho là thuộc vào hắn, nàng phải sớm nhận ra mới phải.

"Nhớ ra rồi sao, em chỉ thuộc về ta" Văn Khang dễ dàng nhìn ra biểu cảm nhớ về đêm hôm đó của nàng, Văn Khang đem thứ kia đâm vào mà không để nàng kịp phản ứng.

"Aaaaa" nàng rên đau lên một cái, nàng cảm nhận được bên trong người mình đã bị thứ kia lấp đầy, từ âm đạo nàng chảy ra một giọt máu ngọc của trình nữ

"Đau...ngài...ah...đợi ta thích ứng chút" Hồng Nhung rên rỉ nói ra, Văn Khang không nói gì, chỉ không nhấp tiếp nữa, chậm rãi dùng hai tay bóp lấy hai cái vú nàng.

Miệng hé mở mút lấy một bên nhũ hoa của Hồng Nhung, lưỡi điêu luyện quấn lấy như đã làm chuyện này vô số lần, Hồng Nhung cũng bắt đầu cảm thấy sung sướng.

Cảm thấy nàng đã vượt qua cơn đau, Văn Khang bắt đầu nhấp, đưa dương vật đút hết vào bên trong âm đạo nàng, bụng nàng in hằn lên một hình ảnh do thanh dương vật của Văn Khang quá lớn.

Bạch bạch bạch.

Văn Khang nhấp ra vào liên tục bên trong người của nàng suốt những tiếng đồng hồ, tinh dịch, âm dịch, dâm thuỷ hoà trộn cứ thể bắn tung tóe mỗi lần hắn nhấp

Văn Khang ngồi chơi đùa cơ thể nàng ra, còn hành hạ nó, nữa, hắn hé miệng ra cắn lấy người nàng, tạo thành những vết răng, hoặc những vết đỏ ửng.

"Em chỉ là của ta, của ta" Văn Khang sờ mó điên cuồng tạo ra những vết đámh dấu chủ quyền của mình lên người của nàng, cơn đau nhứt, cùng cơ thể đã ra nhiều lần và liên tục bị lấp đầy tử cung làm nàng kiệt sức.

"Ah...đừng mạnh quá...ah ta chịu không nổi...ah" Hồng Nhung rên lên nàng không thể nào chịu được cách chơi thô bạo của Văn Khang, nàng cũng lên đỉnh liên tục rồi thật sự không chịu nổi.

"Vậy sao, kết thúc vậy" Văn Khang nói rồi bế nàng lên, đứng mà điên cuồng nhấp vào bên trong hàng trăm cú nhấp, nhấp vào âm đạo nàng làm tất cả bên trong bắn ra.

"Ahhhhhhhh" Hồng Nhung rên lên một tiếng to, khi nàng bị tinh dịch của Văn Khang lấp đầy, Văn Khang rút ra dương vật của mình, làm dòng tinh dịch mới ra bắn bên trong làm trào ra những dòng tinh cũ, Văn Khang đem nàng đặt lên cái bàn chỗ ngồi tập luyện của mình.

"Ah...ah...ah" nàng rên lên vài tiếng đầy mệt mỏi, Văn Khang chưa có ý định buông tha cho nàng, hắn chữa thỏa mãn muốn tiếp tục đem dương vật đút vào bên trong người nàng lần nữa...

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.