Trở về truyện

Ta Vô Tình Tạo Ra Hệ Thống - Chương 27: Kí Tự Bí Ẩn

Ta Vô Tình Tạo Ra Hệ Thống

27 Chương 27: Kí tự bí ẩn

Tôn hắn thở dài một hơi, tắm lẹ phát rồi đi ra ngoài. Hồn thú ở đây tu luyện tới 10 vạn năm cả rồi, mạnh nhất cũng 40 vạn năm. Hắn ngó xung quanh một hồi thì thấy Tuyết Đế và Băng Đế các nàng vẫn đang tu luyện. Bây giờ thì không biết nên làm gì đây, các nhân vật cốt truyện thì chưa xuất hiện, hắn tính thu gom tất cả các nàng rồi đến một cái vũ trụ Thần giới rồi lập tông môn, xưng bá vũ trụ.

Nhìn qua chẳng khác gì một thằng ảo tưởng, nhưng tu vi thật sự của hắn là Vũ Trụ Chi Thần đại viên mãn. Tu thêm một chút nữa thì Siêu Thoát Tạo Hoá rồi, thế thì chắn lắm. Vẫn còn nhiều thứ rất hay mà hắn chưa trải nghiệm, chưa thể vội vàng được, bây giờ chắc phải chờ đợi mà thôi.

Đường Tam a Đường Tam, ngươi mau mau xuất hiện đi, ta thật sự hơn một vạn năm tuy chỉ là hơi lâu một chút nhưng là rất chán a. Hắn nhìn lên trời, Độc Tôn Nhãn như có thể nhìn xuyên thấu Vũ Trụ, biết trước tương lai.

...

Thần Giới.

Một tên nam tử trung niên áo đen, người hắn toả ra khí tức hủy diệt nồng đậm, giật mình mở mắt ra. Từ trong mắt hắn có thể thấy sự run rẩy và hoảng sợ.

"Con mẹ nó, thứ khủng bố gì đang nhìn ta vậy!"

Nam tử áo đen hoảng sợ buôn lời thô tục, hắn đang tìm kiếm người phù hợp để truyền thừa thần vị, sức mạnh của hắn sắp hết rồi thì bị cái thứ khủng bố gì đó nhìn mình thì lạnh toát cả linh hồn.


Những tên khác như Tu La Thần cũng bị như vậy, nhưng tụi hắn chả biết ai nhìn mình cả, chỉ có thể cầu mong đừng có chuyện gì xảy ra, bởi vì tu vi đến mức này rồi thì làm sau có thể lầm được.

Những vị Thần như Sinh Mệnh Thần, Thiện Lương Thần, Hoa Thần thì khác. Các nàng thì cảm giác có đôi mắt nhìn xuyên thấu quần áo của mình vậy, các bộ phận xấu hổ thì bị đôi mắt ấy nhìn sạch sành sanh, dù cho là có che tay lại, tạo ra thật nhiều kết giới cũng như không.

"Á, tên biến thái nào vậy!" Thiện Lương Thần nàng sắp khóc ra mắt.

"Huhu, vang cầu ngươi đừng nhìn nữa mà hức hức!" Sinh Mệnh Thần thì nàng chỉ biết bất lực đứng im mà khóc, chả che làm gì cho nó mệt, che cũng như không che.

"Ưm, ngươi nhìn thấy hết của ta rồi phải làm phu quân ta đó tên khốn!" Hoa Thần xấu hổ che mặt u oán trách.

...

"Chậc chậc, các nàng thật là chăm chỉ cạo lông a! Ực, âm hộ các nàng thật đẹp!" Tôn biến thái nói.

Độc Tôn Nhãn cái này cấp bậc Vô Cực rồi, nhìn xuyên mấy cái đó là bình thường khụ khụ.


Cây côn thịt hắn bắt đầu lại cương lên, nhìn qua Tuyết Đế và Băng Đế thì mỉm cười lên như một ác ma.

Tuyết Đế và Băng Đế hai nàng đang tu luyện thì cảm thấy ai đó đang đi đến, mở mắt ra thì thấy thân ảnh quen thuộc.

"Vương chủ, không biết ngài đến đây là có việc gì?" Tuyết Đế nhìn hắn lên tiếng hỏi.

Hắn nhìn nàng và Băng Đế rồi lên tiếng: "Hai nàng đi theo ta!"

Hắn nàng nghe vậy cũng lủi thủi đi theo hắn, đến khi hắn dẫn các nàng vào căn nhà của hắn thì nàng bỗng dừng bước, giọng lắp bắp nói:

"Vương...vương chủ, ngài dẫn chúng ta vào nhà làm gì nha?"

Hắn mỉm cười như một ác ma, cả hai nhìn thấy nụ cười đó thì cảm giác lạnh cả sống lưng, Băng Đế thấy không ổn liền chạy trốn bỏ lại tỷ tỷ của mình. Hắn dụng lực hấp hai nàng đến bên cạnh mình, tay vòng ôm lấy hai vòng eo rồi đi vào nhà. Để lại hai nàng la hét kêu cứu nhưng chả ai nghe thấy.


Hắn vứt các nàng lên giường, mặc kệ những nữ nhân đang ngủ kia. Các nàng nhìn thấy các vị phu nhân mình mới quen đều trần truồng, đầu tóc bù xù, đặc biệt là chỗ xấu hổ ấy vẫn đang còn rỉ ra chất lỏng đặc sệch trắng đục ấy xuống đệm. Cả hai không tự chủ được mà nút một ngụm nước bọt, sợ hãi quay lại nhìn lấy hắn không dám cử động hai nói điều gì.
Hắn cởi phăng đồ mới mặc ra, cây côn thịt đầu hồng hào đầy gân guốc dữ tợn hiện ra, hắn tiến tới gần Tuyết Đế chỉ vào nó nói:

"Bú đi!"

Tuyết Đế sợ hãi nhìn cái cây côn thịt đầy gân guốc ấy, rồi quay lên nhìn hắn với ánh mắt long lanh đầy nước mắt, nhưng cảm thấy hắn vẫn không nói gì mà vẫn nhìn nàng. Nàng nhắm mắt lại cố quên đi sự xấu hổ, tay vươn lấy cầm cây côn thịt, thật to và nóng. Nàng nghĩ thầm nếu cái này mà đút vào cô bé của mình chắc lòi ruột a.

Đầu lưỡi nàng vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ quy đầu cảm thấy mùi vị nó không kinh tởm như tưởng tượng, bắt đầu liếm láp khắp thân và hai hòn trứng. Há miệng ra ngậm lấy quy đầu, cái lưỡi nàng bắt đầu uốn lượn lên đầu quy, lâu lâu chọt chọt cái lỗ nhỏ xíu trên quy đầu. Ngước lên nhìn hắn thấy vẻ mặt hắn đang hưởng thụ thì chỉ biết ủy khuất mà bú mút. Tuy nàng đã nguyện sẽ làm bất cứ điều gì hắn muốn nhưng vẫn chưa sẵn sàng a.
Băng Đế ở một bên nhìn tỷ tỷ của mình đang bú thứ gân guốc cho tên kia một cách ngon lành thì hơi hiếu kì, nàng tuy nhiều tuổi nhưng tính cách và tâm trí vẫn còn là trẻ con. Hắn thấy nàng hiếu kì nhìn Tuyết Đế thì nhếch miệng, chưa bao giờ được chơi loli a, cái này thì ta chả sợ tên nào phá cửa bắt vào tù cả hắc hắc. Hắn vươn tay kéo Băng Đế tới, môi hôn lấy miệng nhỏ của nàng.

"Ưm?"

Băng Đế bị hắn kéo rồi hôn thì bất ngờ, đầu óc trống rỗng chỉ biết há miệng ra mặt cho hắn làm gì thì làm. Hắn nhấm nháp cái đầu lưỡi thơm mềm của nàng, tay cởi bộ đồ nàng ra, lộ ra là một cái thân hình loli nhưng ngực phụ huynh. Hai tay hắn xoa nắn bầu vú phụ huynh của nàng, bên dưới cây côn thịt thì bắt đầu nhấp vào miệng nhỏ Tuyết Đế.

Nàng bị hắn nhấp thì cũng hơi khó thở nhưng vẫn cố gắng phối hợp hắn, đầu lưỡi vẫn chăm chỉ quấn quanh khi quy đầu đâm vào. Hai tay nàng thì vân ve hai quả trứng, nàng nhìn hắn và Băng Đế đang hôn nhau thì thở dài, muội muội ngây thơ trong sáng của nàng cũng không thoát a.
Hắn nhả môi Băng Đế ra, nàng ánh mắt trầm mê nhìn hắn cảm thấy hơi tiếc nuối vì hắn không hôn nữa.

"Ngươi cho ta nữa đi!" Băng Đế dùng giọng điệu la lỵ của mình xin hắn nói. Hắn sắp ra rồi nên bỏ mặc lời nói của nàng, cầm lấy đầu Tuyết Đế mà điên cuồng nhấp.

"A, ta ra!"

Tôn ngửa đầu lên trời thoải mái nói, tinh dịch từ quy đầu bắn vào họng nàng, nàng cũng chỉ có thể nuốt nó mà thôi. Rút cây côn thịt ra làm Tuyết Đế ho sặc sụa và tham lam hít thở không khí.


Hắn nhìn cây côn thịt rồi đưa vào miệng nhỏ của Băng Đế, hai tay nắm lấy đầu nàng rồi nhấp.

"Ọc ọc ưm ưm ọc ọc ọc... "

Băng Đế ánh mắt trẻ con nhìn hắn tức giận, hai tay liên tục đập vào đùi hắn ý bảo thả ta ra, cái này thật làm nàng khó thở a. Hắn mặc kệ tiểu la lỵ mà cứ liên tục nhấp.
Miệng của tiểu loli thật sướng a, như cái âm hộ còn trinh vậy.

"Ọc!"

Tôn nhấp phát cuối cùng vào miệng nàng, tinh dịch đặc sệch bắn ra, tiểu la lỵ chỉ có thể mà nuốt nó. Hắn rút cây côn thịt ra khỏi miệng nàng. Nàng thấy cuối cùng hắn cũng rút ra thì khóc oà lên.

"Tuyết tỷ tỷ hắn làm muội nghẹt thở a huhu!" Nàng ánh mắt long lanh ủy khuất nhìn Tuyết Đế mà chỉ Tôn, Tuyết Đế cũng chỉ biết thở dài mà không nói gì, bây giờ nàng đã vào tay giặc rồi còn gì đường thoát.

Hắn mặc kệ Băng Đế đang khóc, đè tiểu la lỵ xuống, không thương tiếc mà hôn ngấu nghiến lấy cái môi nàng, hai tay xoa nắn lấy bầu vú, đôi khi vân vê hai đầu đi của nàng. Được một hồi thì tay hắn sờ xuống âm hộ không lông của tiểu la lỵ, cầm đầu quy cây côn thịt ma sát lên xuống hai cái mép của nàng, nhắm thẳng cái lỗ mà đâm mạnh vào.
"Aaaa, đau chết ta huhu, tên khốn xấu xa huhuhu!"

Băng Đế bị hắn đâm thủng màn trinh thì la thất thanh lên, hai tay đập mạnh lưng Tôn để phát tiết, nước mắt lăn trên má nàng chảy xuống.

Những nữ nhân khác nghe tiếng la thét của trẻ em thì giật mình tỉnh dậy xem có chuyện gì, khi nhìn thấy phu quân của mình đang chơi tiểu la lỵ mới làm quen mấy ngày trước thì khá phẫn nộ, tính lên tiếng trách móc thì cơn đau từ cái âm hộ truyền đến làm các nàng nuốt lại vào họng, giả vờ nằm xuống như không biết chuyện gì hết. Trách móc hắn có mà liệt giường tiếp a, chung quy các nữ nhân khác nghĩ tới vẫn còn sợ, hai chân bủn rủn sau đó không tự chủ được mà tiết thân, cố nhắm mắt lại ngủ tiếp để phục hồi.

Tuyết Đế thấy cái vị phu nhân tỉnh dậy sau đó tính nói gì đó nhưng lại nằm xuống mà ngủ tiếp thì tuyệt vọng, xem ra chỉ có thể tội nghiệp cho Băng nhi a. Nàng cũng đi đến vuốt ve khuôn mặt của Băng Đế yêu thương nói.
"Băng nhi đừng sợ, tỷ tỷ chút nữa sẽ cùng muội chống lại hắn để cho hắn biết ai mới mạnh hơn trong việc này."

Tuyết Đế chỉ có thể nhắm mắt cho muội muội chịu ủy khuất thôi a. Băng nhi nghe tỷ tỷ của mình nói như vậy thì hết khóc, chiến ý bừng bừng trong mắt nhìn Tôn khiêu khích nói.

"Tên khốn, có giỏi thì tiếp tục đi. Ta đây mới không sợ ngươi!"

Nàng tự động nhấp hông coi như là đang khiêu chiến với hắn, trẻ con thật là dễ dụ và hiếu thắng a. Tôn nhìn thấy Băng Đế như vậy thì thầm nghĩ, hắn nhìn Tuyết Đế sau cho cho nàng một nụ hôn coi như thưởng.

Ôm lấy eo nhỏ của tiểu la lỵ mà bắt đầu nhấp mạnh.

"Bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch... "

"A a a, hừ hừ ngươi chỉ có như thế ưm ưm thật sướng. Ta sẽ không ưm ưm a a chịu thua a a a !" Băng Đế ôm lấy cổ của hắn khiêu khích nói.
Hắn cũng mặc kệ Băng Đế nói gì, chơi cho vài hiệp thì cho nàng biết thế nào thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

Hắn cuối xuống hôn lấy bờ môi của Băng Đế, nàng lúc này cũng đáp trả lại xem như khiêu chiến cùng hắn, hai cái lưỡi quấn lấy nhau, nước bọt vang tung tóe bắn lên mặt Tuyết Đế ở một bên, nàng nhìn thấy hắn và muội muội mình làm chuyện đó thì bên dưới âm hộ bắt đầu cảm thấy ngứa, một bàn tay thò xuống xoa lấy để giảm bớt cơn ngứa này, tay kia thịt xoa bóp lấy bầu vú vân vê đầu ti để tìm khoái cảm.

Tôn càng nhấp càng sướng, cái tiểu dâm huyệt của loli thật là khít và bóp chặt, cảm giác vừa ấm vừa mát khiến hắn càng hăng hái nhấp mạnh hơn.

"A a a, sướng quá ưm ưm, ngươi...ngươi a a, nhẹ một chút ưm ưm ta sẽ...ưm ưm không thua a a!"

Tôn thấy tiểu la lỵ tiết thân cũng bốn lần rồi mà cũng không ngất, xem ra có ý chí. Hắn lật nàng chổng mông lên, cây côn thịt lại đâm lút cán, hai tay cầm lấy hai tay nàng bắt đầu cưỡi ngựa.
"Phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch... "

"A a a , sướng sướng ưm ưm, tên khốn ngươi thật ưm ưm mạnh a a !"

Băng Đế ngửa cổ lên rên rỉ không phục nói, hắn cảm thấy sắp bắn rồi nên thúc càng mạnh, cây côn thịt bắt đầu giật giật rồi bắn thẳng vào tử cung của nàng.

"A, thoải mái!"

Tôn thở một hơi nói, hắn nhìn sang Tuyết Đế cũng đang động tình rồi nhưng không chơi nàng, để cho nàng phải nghe lời thật sự đã.

Mặt đồ vào, để lại Băng Đế đang ngất đi và ánh mắt u oán của Tuyết Đế, hắn hôn nàng một cái sau đó đi ra khỏi nhà. Vươn vai một cái, hồn thú vẫn chăm chỉ tu luyện như vậy. Hắn thấy mình dục vọng bây giờ đang rất thoả mãn, vẫn không tìm được thứ gì hứng thú, hây lại thở dài một hơi.

...

"Không biết bây giờ có gì mới có thể gây hứng thú với ta đi?"
Đó là câu nói của kẻ đã rất mạnh rồi, hồi còn ở trái đất đối với hắn những điều này chả khác gì ảo tưởng không có thật, mấy cái này chỉ có trong truyện tiểu thuyết, phim ảnh mà thôi. Đến bây giờ mới hiểu thế nào là không gian, thế nào là thời gian, thứ mà những người bình thường hay là những người có sức mạnh nhưng không đủ hiểu.

Thứ tạo nên vũ trụ này là gì? Thứ tạo nên linh hồn chúng ta là gì? Và vạn vật thứ khác! Hắn chỉ tương đối hiểu. Thứ tạo nên vũ trụ này là do một tên có tu vi cao đi? Còn linh hồn được sinh ra như là một thứ ngẫu nhiên để tạo ra sự sống? Vài cái hắn có thể lí giải được. Hệ thống thì có vẻ nó cũng biết nhiều hơn Tôn nhưng nó bảo Tôn dù có nói vẫn không thể hiểu vì thứ này khi đã hiểu rồi thì mình sẽ không còn là chính mình nữa. Hệ thống nó cũng nói nó không dám tìm hiểu thêm gì vì nó càng hiểu có nghĩa nó sẽ không còn tồn tại, như vậy thì nó sẽ không còn ở bên cạnh Tôn, những thứ Tôn biết về hệ thống sẽ như là chưa từng biết. Những thứ hắn nhận được từ hệ thống cũng như sẽ không biết nó từ đâu mà xuất hiện, cái này gọi là nhân quả đi? Vận mệnh tuy là đứng trước nhân quả nhưng vận mệnh sẽ không tồn tại như nhân quả. Nhân quả nó như là một quy định bắt buộc, kẻ thay đổi nhân quả sẽ bị như chưa từng xuất hiện ở vũ trụ này, thế hắn nắm giữ được Đại Đạo Nhân Quả tại sao có đôi lúc nhân quả của hắn sẽ không thay đổi được? Là do nó có ảnh hưởng mật thiết đến kẻ đã tạo ra vũ trụ này? Hay là do tu vi tên kia đã từng hơn mình?
Rất nhiều câu hỏi được Tôn đặt trong đầu, hắn dùng thử Đại Đạo Vận Mệnh để xem tương lai của mình, cho đến khi hắn xem đến tuổi thọ gần như vô hạn của mình thì hắn thấy một kiếp số. Đó là một vùng không gian chỉ có bóng tối và bóng tối, một linh hồn lơ lửng giữa không gian đen tối bao la ấy. Bỗng một cái chữ tụ tập rất nhiều sắc xuất hiện, cái chữ ấy xuất hiện gần như là Tôn chỉ mới thấy được màu của nó thì đã phản phệ, linh hồn trọng thương, thất khiếu chảy máu, hắn gần như đã sắp chết.

"Ting! Cảnh báo linh hồn đang từ từ tiêu tán, khí vận thủy đang chữa trị vận mệnh!"

Tiếng hệ thống vang lên nhưng Tôn hắn giờ đây chả cảm nhận được, hắn đã mất đi ý thức và đang ngủ say gần như vĩnh viễn.

Các hồn thú khác đang tu luyện thì thấy chủ thượng bị chảy máu thất khiếu, người đầy máu thì hốt hoảng. Các nữ nhân đang nằm liệt giường ấy cũng nhanh chóng chạy ra mà xem hiện trạng của hắn, mọi người cũng vận dụng tất cả những gì mình có được để chữa thương cho hắn nhưng chỉ chữa trị được thân thể của hắn mà thôi, chỉ có Nguyệt Na biết hắn bị thương linh hồn và đang phải ngủ say nên cũng giải thích cho tất cả hồn thú.
Bây giờ thì tất cả chỉ chờ mong cho Tôn tỉnh dậy mà thôi, tất cả các nàng ai ai cũng khóc và hoảng sợ, nếu hắn mất đi các nàng chả cần thiết để sống trên đời này nữa.

Tuyết Đế cũng phức tạp nhìn lấy thân ảnh nam nhân nhìn trên giường kia, nàng cũng không hận hắn mà chỉ hơi tức một chút vì hắn hơi quá đáng mà thôi.

...

Tôn lúc này hắn mở mắt ra thấy đây chỉ là một vùng không gian chỉ có bóng tối và bóng tối, hắn chả thể nào nói hay nhìn được, hắn chỉ nhớ mình dò vận mệnh của chính mình thì bị phản phệ sau đó ngủ say đi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.