Trở về truyện

Ta Vô Tình Tạo Ra Hệ Thống - Chương 32: Kế Hoạch Thành Công

Ta Vô Tình Tạo Ra Hệ Thống

32 Chương 32: Kế hoạch thành công

Hắn dẫn theo hai nàng đi ra khỏi kết giới, cây cối xung quanh vẫn xanh tốt như thế duy chỉ có con người là xuất hiện lạm sát hồn thú ngày một nhiều.

Hắn cũng không quan tâm lắm chuyện bao đồng mà cùng hai nàng thân pháp đi đến Sát Lục Chi Đô, trên đường đi gặp khá là nhiều cường giả, hắn cũng không muốn gặp rắc rối mà toả ra khí tức Phong Hào Đấu La nhưng vừa nói rắc rối, rắc rối lại đến.

"Đại nhân này, ngươi cũng là một cái Phong Hào Đấu La tại sao ta chưa từng bao giờ biết?" Tên Quỷ Đấu La bỗng gặp một cái hai nữ một nam thân pháp duy chuyển nhanh như đang gấp gáp điều gì đó, hắn là trưởng lão cao tầng trong Võ Hồn Điện chưa từng gặp vị Phong Hào này. Mang theo hiếu kì và nghi hoặc đến hỏi, vì hắn chỉ cảm nhận cấp của Tôn là 90.

Hắn dừng lại nhìn tên này một chút, Linh Vương và Tuyết Nguyệt tính ra tay chụp chết hắn vì vô lễ với chủ nhân nhưng hắn đưa tay ra ngăn cản.

"Ta tên Độc Tôn xưng Tôn Đế Đấu La, quanh năm suốt tháng trùng tu trên núi, nay đi xuống là tìm một đầu hồn thú!" Ánh mắt hắn nhìn mấy người Quỷ Đấu La bình thản nói, khí tức từ Phong Hào Đấu La bỗng tăng đến Siêu Cấp Đấu La cấp 96 nhàn nhạt toả ra.

Quỷ Đấu La và mấy tên khác lúc này run run, xem ra lỡ chọc vị đại nhân này khó chịu rồi.

"Xin thứ lỗi cho Quỷ mỗ hiếu kỳ, vậy không làm phiền đại nhân nữa!" Quỷ Đấu La chắp tay cung kính nói, mồ hôi lưng chảy ròng ròng. Hắn cũng dám nói cái gì mà tìm giúp Thánh Nữ, cái hồn cốt 3 vạn năm trong mắt vị này chỉ như là rác a.

Tôn thấy vậy thì cũng không nhiều lời, hắn cũng không muốn bị phiền phức và mấy tên Thần trên kia chú ý, hắn đang muốn một kích trí mạng bọn hắn cho bọn hắn trở tay không kịp.


Hắn cùng hai nàng tiếp tục di chuyển đến Sát Lục Chi Đô, để lại bọn Quỷ Đấu La nhanh chóng về Võ Hồn Điện bẩm báo.

...

Võ Hồn Điện.

Trên một kiện vương toạ, một trung niên áo đen, khí tức cao nghiêm không giận mà uy tự toả ra, ánh mắt hắn nhíu lại.

"Tôn Đế Đấu La sao? Tên này chưa từng nghe nói, ngươi nói là hắn trùng tu trên núi xuống còn mang theo hai cái tuyệt sắc nữ nhân đi tìm hồn thú?" Hắn nhìn Quỷ Đấu La hỏi.

"Bẩm giáo hoàng miện hạ, đúng là như vậy. Hai nữ nhân đi bên cạnh hắn không phải là những người vừa bị mất gần đây!" Quỷ Đấu La nghĩ lại vẫn còn sợ, nếu tên đó mà ngứa mắt ta một chút thì ta chỉ có thể chết a.

"Được, người này hành tung bí ẩn chưa từng xuất hiện trên đại lục, ngươi cử một ít người điều tra về tên đó, nếu được thì mời hắn gia nhập Võ Hồn Điện!" Thiên Tần Tật hắn nghĩ một hồi rồi nói.

"Vâng, thuộc hạ cáo từ!"


"Xem ra ta phải đi hỏi phụ thân một chút mới được!" Hắn lẩm bẩm rồi đi đến nơi ở của phụ thân mình.

"Ngươi nói sao? Tôn Đế Đấu La, ta chưa từng nghe qua!" Một nam tử khuôn mặt anh tuấn, mái tóc vàng kim nhìn Thiên Tần Tật trả lời.

"Đúng vậy phụ thân, theo như Quỷ Đấu La bảo tên này khoảng cấp 96 nhưng e rằng hắn còn ẩn giấu nữa. Bên cạnh hắn còn có hai cái nữ nhân chưa rõ tu vi nhưng theo như Quỷ Đấu La hai người đó mang theo khí tức rất nguy hiểm!"

Hắn nhìn Thiên Đạo Lưu ánh mắt hơi tham lam và gian xảo nói.

"Nếu được thì mời bọn hắn gia nhập Võ Hồn Điện, không thì..."

...

Tôn lúc này đã đến Sát Lục Chi Đô, theo như Tuyết Nguyệt dùng tinh thần thức dò xét thì tên Tà Nhãn Bạo Quân đang ẩn nấp sâu dưới lòng đất này.


Tà Nhãn Bạo Quân hắn cũng tu tinh thần thực nhưng bị tinh thần lực của Tuyết Nguyệt dò xét mà hắn chả cảm nhận được, hắn chỉ biết trên mặt đất có ba cái tồn tại khủng bố đang đứng trên đó. Bản năng hồn thú mách bảo hắn ba người này cực kì nguy hiểm nhưng hắn tính tình cuồng bạo, cao ngạo không xem ai ra gì nên chỉ cho rằng đó là ảo giác.
Nó bắt đầu phóng tinh thần lực của mình để dò xét ba người thì kết quả nó bị tinh thần lực của Tuyết Nguyệt đánh trả khiến cho nó phản phệ.

Tôn thấy như vậy thì không chần chừ, con mắt trái màu tím của hắn bỗng nhiên sáng lên, xuất hiện trong đồng tử của hắn là một cái cây kim hình thoi có màu đen đang xoay tròn.

"Nghịch Lý - Di !"

Con Tà Nhãn Bạo Quân nó đang cảm thấy kinh hãi về tinh thần lực lực của đối phương thì bỗng cảm giác được nhiệt độ xung quanh mình đang thay đổi, theo bản năng của nó thì bắt đầu nhìn xung quanh, phát hiện mình đã xuất hiện trên mặt đất. Nó thấy ba người nó lúc nãy mình dò xét rồi bị phản phệ thì kinh hãi, tính chạy đi nhưng cảm thấy cả cơ thể cứng đờ không thể duy chuyển, chỉ có thể trơ mắt nhìn ba người mà chả nói năng được câu gì.
Tuyết Đế nàng vừa thấy hắn cử động thì hiểu, tay cầm phiến phất một đường còng cung.

"Kết!"

Một cái kết giới vô hình được tạo ra bao bọc lấy cả bốn, Tôn lúc này nhìn con Tà Nhãn Bạo Quân thì đánh giá.

"Không tệ, làm thủ hạ canh cửa là lựa chọn không tồi!" Tôn nhìn còn mắt của Tà Nhãn Bạo Quân thì đánh giá, tên này làm canh cửa thì đừng mơ ai có thể qua mắt được nó.

"Cho ngươi hai lựa chọn, một là thuần phục hai là chết!" Tôn toả ra khí tức cảnh giới Chuẩn Thần của Đấu La Đại Lục để triệt để đánh gục tinh thần và ý chí của Tà Nhãn Bạo Quân.

Tà Nhãn Bạo Quân cảm thấy thân thể mình sắp nát rồi, hít thở không thông, cảm giác sợ hãi từ tận sâu trong linh hồn như gặp phải một vị Đế Vương chân chính. Nó cảm nhận được mình mở miệng ra nói và cử động được thì quỳ cả người xuống.
"Chủ...chủ nhân, ta...ta thuần phục!"

Tà Nhãn Bạo Quân thở không ra hơi nói, áp lực của cảnh giới và cái thứ gì đó khiến nó run sợ, không có một tia phản kháng nào.


"Tốt, ngươi sẽ không hối hận về quyết định của mình hôm nay!" Hắn phất tay nói, Tuyết Đế cũng hiểu ý mà giải trừ kết giới.

...

Cả bốn đi về lại Sinh Mệnh Chi Hồ, Tà Nhãn Bạo Quân thấy ở đây hồn thú 100 vạn năm đi đầy đất thì triệt để hoảng sợ, hận không thể gặp chủ nhân của mình sớm hơn vì nó vừa mới hít thở vài cái tu vi bị ngén lại bỗng dưng tăng lên, nơi này chân chính là Thánh Địa tu luyện của hồn thú và hồn sư.

"Chỗ của ngươi bên kia, nơi này đừng có mà đánh nhau, yên yên ổn ổn mà tu luyện!" Tôn phất tay căn dặn nó rồi dẫn hai nàng đi tiếp.

...

Hải Thần Đảo.

Năm vị Phong Hào Đấu La còn lại đang hoảng sợ và lo lắng tìm kiếm Đại Tư Tế hay còn gọi là Thủ Hộ Giả Ba Tái Tây và Hải Nữ Đấu La. Việc cả hai biến mất khiến tín ngưỡng về Hải Thần càng giảm bớt, khiến người dân đảo luôn sống trong hoang mang lo sợ, bất an.
Trên không trung của đại dương, ba thân ảnh như thần tiên hạ phàm đang đứng trên không trung mà xuống xuất đáy biển.

Bỗng một cái nữ nhân khuynh quốc khuynh thành cầm một cái phiến trắng nhìn vào là biết không phải vật phàm chỉ về một phía dưới đáy biển.

"Chính là chỗ đó thưa chủ nhân!"

Tôn nghe vậy thì gật đầu, sóng biển hôm nay không biết bị gì mà cao toàn ba bốn mét liên tục va chạm vào nhau khiến nước biển vang lên tung toé, như là thương hải này đang phẫn nộ giận dữ vậy.

Nhưng ngươi giận dữ kệ ngươi, ta còn có việc phải làm. Tôn ánh mắt trái loé lên.

"Nghịch Lý - Di!"

Lại là chiêu thức cũ, bỗng nhiên trước mặt Tôi và hai nàng là một con cá mập trắng xuất hiện trên mặt biển, vẻ mặt nó lúc này như con nai vàng ngơ ngác. Nó không hiểu tại sao mình đang ở trong phòng tu luyện thì tự nhiên xuất hiện ở đây, thật là quái dị.
Bỗng dưng nó cảm nhận được bản thân bị một luồng hồn lực tinh khiết tràn vào cơ thể, tu vi từ 4 vạn năm từ từ tăng đến 50 vạn năm thì dừng lại. Chưa kịp để nó khiếp sợ xong thì bỗng dưng một cái kén màu xanh dương bao bọc lấy nó, thiên địa linh khí và hồn lực bị hút vào.

Một hồi sau cái kén dần dần mất đi, lộ ra là một cái la lỵ hơi cao một chút, mái tóc nàng có màu của nước biển, đôi mắt màu xanh dương, mũi cao, môi chúm chím. Khuôn mặt nàng đang hiện lên vẻ ngơ ngác như con nai vàng rất dễ thương. Bên dưới là bầu ngực chỉ cỡ B, phía dưới là cái âm hộ hai mép hồng hào không lông.

Nàng đang bất ngờ và ngơ ngác với việc tu vi mình tăng lên sao đó tự nhiên hoá thành người thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói.

"Mặt đồ vào cho nàng, đem nàng đi!"

Nàng ta không ai khác chính là Bạch Tú Tú, loli mà Tôn đã quên mất trong kế hoạch của mình. Hắn cũng khá thích loli nên bắt nàng về nuôi cũng được.
...

Nhìn thấy chúng hồn thú tụ tập đông đủ rồi, ai ai cũng toả ra khí tức khủng bố khiến không gian run rẩy. Bản thể chúng nó là 100 vạn năm hồn thú nhưng chỉ là ở đây, thực tế chúng trùng tu thành người yếu nhất cũng là Tam cấp chi thần, mạnh nhất là Thần Vương nhưng tận lực áp chế hết rồi.

"Có lẽ là lên diệt cho xong cho rồi, ta còn phải về thăm chúng nữ cũ nữa!" Tôn ánh mắt nhắm lại cảm thán, những nữ nhân khác chỉ vừa được sinh ra thôi, trên Thần giới một ngày dưới này là một năm nên Tôn muốn nhanh hoàn thành nhiệm vụ cho rồi.

"Nam kẻ nào đáng giết giết, kẻ nào có giá trị thì giữ lại. Nữ thì bắt hết cho ta!" Tôn giọng điệu trầm trầm nhưng khiến chúng hồn thú nghe vào như uống phải kích thích, sĩ khí tăng mạnh, chắc là do Đế Kinh đi.

"Rõ!!!"

Tiếng hô vang vọng cả kết giới, ánh mắt bọn chúng tràn đầy chiến ý. Nam hồn thú rất nhiều tầm hơn bảy trăm con, tên nào tên nấy đều là soái ca nhưng bọn chúng lại chả hứng thú với nữ nhân, chỉ hứng thú với mệnh lệnh của chủ thượng và rượu nho do Tôn mua cho chúng nó.
Tôn nghe vậy thì gật đầu, hắn đem các nàng Bỉ Bỉ Đông, Đường Nguyệt Hoa, Tử Trân Châu, Ba Tái Tây, Hải Nữ Đấu La, Liễu Nhị Long, Bạch Tú Tú vào trong một cái kết giới vỏ trứng để các nàng có thể đi theo mà quan sát.

Tôn giơ tay ra hiệu cho Tuyết Nguyệt, nàng hiễu ý. Quyền trượng Đế Tôn nàng cầm trên tay, năng lượng từ quyền trượng toả ra bao phủ lấy tất cả, hình thành một cái hình vuông màu lục đầy rẫy các hình vẽ ma thuật.

"Ma Pháp Cao Cấp - Dịch Chuyển Vạn Vật!"

Dứt lời cả đám dịch chuyển đến tận Thần giới, cả bọn đang đứng trên một vùng tinh không, xung quanh là vô số ngôi sao hằng sa lánh lánh tinh quang. Trước mặt bọn hắn là một cái Thế Giới to lớn, nhìn vào đều biết đây là vị diện cao cấp.

"Đến!"

Lời Tôn vừa dứt, nam hồn thú và các nha hoàn của Tôn bay vào trong thế giới đó để lại vệt sáng kéo dài. Pháp bảo Tôn cho chúng nó đều lấy ra, yếu nhất cũng là Thánh khí.
"Nghịch Lý - Di!"

Con mắt trái Tôn loé lên cái cây kim hình thoi xoay tròn, sau đó xuất hiện trước mặt Tôn là năm người. Bọn chúng đều tỏ ra khí tức khủng bố nhưng đối với bọn Tôn nó như chỉ là một chút gió thổi qua mà thôi.

"Các ngươi là ai? Tại sao lấy tấn công chúng ta?" Lên tiếng là Tu La Thần, hắn đang ngồi trong phòng của mình tự dưng cảm thấy xuất hiện ngoài vũ trụ toàn là những kẻ có tu vi khủng bố đang lao về phía Thần giới, hắn chưa kịp bay ra thì bị một thứ gì đó hút hắn đến đây, cả bốn vị đại thần khác cũng bị kéo đến.

"Không biết các hạ là ai. Tại sao lại vô duyên vô cớ tấn công Thần giới chúng ta?" Hủy Diệt Thần hắn tức giận lên tiếng.

"Cổ Nguyệt Na, nàng muốn giết tên nào thì giết đi, để lại hai cái nữ Thần ấy cho ta là được rồi!" Tôn sau lưng hắn hoá ra một kiện vương toạ màu hoàng kim, dải lót đệm ghế màu đỏ, sau lưng ghế in một cái mặt quỷ dạ xoa nhưng thuộc dạng độc nhất vô nhị, những đầu hoàng kim long uốn lượn xung quanh ghế toả ra khí tức cao quý bễ nghễ chúng sinh, sau lưng ghế toả ra từng luồng kim quang, nó rộng một mét dài hai mét, khí tức nó toả ra thuộc cấp bậc Vô Cực, là Tôn Đế Vương Toạ. Hắn tựa lưng ngồi xuống, khuỷu tay dựa vào thành ghế nghiêng đầu chống xuống, chân thì bắt chéo.
Hai bên được Linh Vương và Tuyết Nguyệt bóp vai, chả khác nào một hoàng đế cả.

Năm tên nghe đến cái chữ Cổ Nguyệt Na thì như sét đánh ngang tay, đây là nỗi nhục lớn nhất của bọn hắn a. Không ngờ nỗi sỉ nhục ấy lại lấy được một tên phu quân khủng bố đến như vậy, cả bọn biết xuân này con không về rồi.

"Haha, ngày xưa đuổi giết ta cảm thấy thế nào. Giờ đây cho các ngươi nếm lại nỗi đau năm xưa, đừng tưởng các ngươi được chết một cách an ổn!" Cổ Nguyệt Na nàng như bị lên cơn tâm thần khiến cả năm tên đại thần rét cả linh hồn, Tôn cũng vậy. Hắn không ngờ một cái ngoan ngoãn Na nhi thường ngày lại đáng sợ đến như vậy.

Cảnh tra tấn tàn bạo tiếp theo thì ta không dám kể, quá mức kinh khủng, đọc xong chắc các ngươi sẽ ám ảnh mất. Chỉ biết là ba tên đại thần kia bị tra tấn đến chết đi sống lại nhưng Nguyệt Na nàng không cho chúng nó chết, muốn chúng trở thành những con chó săn dưới trướng phu quân nàng, hai vị thần nữ còn lại thì không dám nhìn, chỉ nghe được tiếng hét thảm thiết như quỷ lệ đến từ cõi u minh địa ngục. Các nàng sắp vãi ra quần cả a, ngay cả Tôn đang ngồi cũng run run nhưng cố kìm nén lại. Hắn bắt đầu sợ nàng rồi.
...

Một hồi sau các hồn thú đã bắt và phong ấn tu vi của các vị thần khác. Nữ là 218 người, nam số lượng giết một chút còn 532 người. Hắn gật đầu, sau đó con mắt trái loé lên.

"Nghịch Lý - Thay!"

Kí ức của 532 tên cứ thế bị thay đổi trở thành chó săn thuộc hạ của Tôn, hắn thu mấy tên đực rựa này vào một cái tiểu thế giới khác, hồn thú thì một tiểu thế giới riêng.

Bây giờ chỉ còn lại Tôn, chúng nữ, đám nha hoàn hồn thú và đám nha hoàn mới bắt được 218 người, chậc chậc toàn là gái còn trinh không a. Hắn nhìn 218 nàng đánh giá rồi gật đầu hài lòng, không uổng công anh đây đi một chuyến.

Hắn sau đó đi lấy một chút năng lượng bản nguyên của vũ trụ và khí vận.

Làm xong xuôi thì cũng hết 12 ngày, ở hạ giới chắc trôi qua mười hai năm rồi nhỉ, hắn cùng chúng nữ dịch chuyển đến lại Đấu La Đại Lục. Thu lại cái Sinh Mệnh Chi Hồ vào tiểu thế giới của bọn hồn thú, đây cũng là nhà ở của bọn chúng.
Tôn cùng Tôn Vũ, hai cái nha hoàn, Khinh Vũ đi dạo đến Sử Lai Khắc Học Viện.

Hắn và chúng nữ đi đến đâu thì mọi người ánh mắt hâm mộ và ghen tị đến đấy. Tôn cũng mặc kệ những người xung quanh. Không hiểu sao tên Đường Tam hắn lại đến cái Sử Lai Khắc này, hay là do ở đây có Trữ Vinh Vinh và Chu Trúc Thanh đi.

Bớt đến trước cổng thì bị một cái lão già đang tính lên tiếng thì Tôn vứt cho hắn cái thẻ 100 vạn kim hồn tệ khiến hắn im mồm không dám hó hé gì lên.

Cứ thế một mạch đi vào, bỗng dưng hắn thấy một cái nam trung niên thân hình rắn chắc, hơi râu ria hai nắm đấm đập đập vào nhau, bên cạnh cũng xuất hiện một cái nam tử hơi già một chút đeo kính rồi lên tiếng.

"Không biết các vị đến Sử Lai Khắc học viện của chúng ta có việc gì?" Phất Lan Đức cuối đầu xuống một chút lịch sự hỏi.
Tôn không nói gì mà lấy ra một cái bao tải kim hồn tệ ném cho hắn nói.

"Gọi tên Đường Tam ra đây!"

Phất Lan Đức thấy một đống kim hồn tệ thì sáng cả mắt cung kính đáp.

"Vâng vâng đại nhân, ngài đợi một chút!"

Sau đó hắn triệu tập các học sinh của mình ra giữa sân.

"Lão sư, có chuyện gì vậy?" Một tên tóc vàng mặt áo trắng hỏi.

"Những người này là ai, ta chưa gặp bao giờ!" Trữ Vinh Vinh thấy một đám nữ nhân cực kì xinh đẹp thì hâm mộ và ganh tị nói.

Chu Trúc Thanh nàng cũng kinh ngạc một chút nhưng cũng không nói gì.

"Oa, tiểu muội muội thật xinh đẹp!" Tên Mã Hồng Tuấn nhìn thấy Tôn Vũ vừa dễ thương vừa đáng yêu thì miệng chảy nước dãi vô sỉ nói, chưa kịp hắn ảo tưởng xong thì bị Tuyết Nguyệt phất tay làm hắn bay ra sau đâm vào gốc cây bất tỉnh nhân.

"Vô lễ!" Tuyết Nguyệt nàng hơi tức giận lên tiếng.
Đường Tam hắn thấy cảnh này thì hơi giật mình một chút, thật nhanh. Ánh mắt hắn nhìn về Tôn Vũ loé lên một tia kinh diễm sao đó giấu nhẹm đi.

"A đại nhân đại nhân, xin ngài trớ trách. Đây chỉ là do hắn thức thời một chút!" Phất Lan Đức đổ mồ lạnh lên tiếng giải thích, từ trên mấy người Tôn hắn cảm nhận được áp lực và sự nguy hiểm, bản năng võ hồn Tứ Nhãn Miêu Ưng của hắn mách bảo. Tên Bất Động Minh Vương thì đứng im như trời trồng, hồi lúc nãy hắn tính lên luận bàn với Tôn một chút thì bị ánh mắt của hắn nhìn làm cho hoảng sợ từ linh hồn khiến hắn mồ hôi lưng chảy ròng ròng.

Tôn lúc này cũng mặc kệ mấy nhân vật phụ, đánh giá Trữ Vinh Vinh cùng Chu Trúc Thanh một chút.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.