Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 52

Sau Ánh Hào Quang

52 Chương 52

Căn biệt thự, căn cứ địa của Cty Sunshine tọa lại tại Quận 9, bên một nhánh nhỏ của sông Đồng Nai. Nơi đây như một thế giới riêng tách biệt với bên ngoài. Nơi đây sẽ là tù giam nàng trong 6 tháng tới.

Trúc bỏ chiếc vali vào góc tủ. Nàng cởi hết quần áo trên người, quấn chiếc khăn tắm ngang ngực, đi ra ngoài. Bà Xuân thấy nàng ra, cũng không nói một tiếng, bà đi thẳng, để Trúc lặng lẽ đi theo.

Vừa bước xuống cầu thang, Trúc sững sờ trước hai người phụ nữ trần truồng đang đi lên. Hai cô là Thùy Dương và Phương Trang. Nàng chứng kiến hai tên tuổi lớn trong làng người mẫu trong tình trạng khỏa thân hoàn toàn nhưng vẻ mặt họ dửng dưng như không. Họ cũng nhận ra nàng. Họ mỉm cười thân thiện, thật khác với lần đầu tiên gặp trong buổi diễn.

– Đừng ngạc nhiên. Nơi đây là thế giới riêng của phụ nữ, không một bóng đàn ông. Khỏa thân là các bà Phương dạy mọi người để rèn luyện sự tự tin của mình. – Bà Xuân giải thích.

Trúc gật gù.

– Nhưng khỏa thân trước phụ nữ với nhau thì đâu có gì chứ! – Trúc buột miệng hỏi.

Bà Xuân hơi chần chừ, không trả lời nàng rồi tiếp tục đi thẳng.

Suốt dãy hàng lang Trúc gặp rất nhiều phụ nữ đẹp, phần lớn họ đều khỏa thân, chỉ có vài người mặc quần lót, có lẽ đang kỳ kinh nguyệt.


– Em có nhu cầu đi vệ sinh không? – Bà Xuân dừng trước một cánh cửa cuối dãy hàng lang.

– Dạ, không! – Trúc nói nhỏ.

– Okie, vì em phải nằm yên một chỗ trong vòng hai tiếng đồng hồ tới.

Bà đưa tay xoay nắm cửa. Bên trong xông ra một mùi thuốc bắc nồng đậm, pha lẫn mùi hơi nước nóng hừng hực.

– Vào nhanh đi. Không thể thoát hơi ra ngoài. – Bên trong có giọng của phụ nữ lớn tuổi la khẽ.

Cả hai người bước vào trong. Ánh sáng mờ nhạt duy nhất từ một bóng đèn trái ớt gắn trên tường. Trúc chớp chớp mắt cho quen với ánh sáng. Nàng bất chợt lùi người lại, tay che miệng suýt hét lên. Trước mặt nàng là bốn bệ đá xanh, trên ba chiếc là ba vật thể đen thui hình khối như dáng người nằm. Kế bên chiếc bệ trống có một người phụ nữ lớn tuổi, mặt mũi nhem nhuốc đang nhìn nàng dò xét.

– Cởi khăn ra, nằm lên đi. – Bà Xuân nhắc nhở.

– Tôi..


– Haizzz… Nằm lên đi… Lần đầu thì e ngại, sau lại năn nỉ mà không được đấy… Tẩy trắng da thôi mà…

Trúc nhìn kỹ thấy phía trên vật thể gần nhất có chiếc ống thông hơi. Vậy là có người sống bên dưới lớp đất đen đó. Trúc thở phào.

Nàng cởi chiếc khăn choàng, leo lên. Hơi lạnh của bệ đá làm nàng giật mình.

– Thân thể cô đẹp lắm. Có thể so sánh với cô chủ đấy… Lông nên cạo đi, để làm gì nhiều thế… – Tay bà ta đặt lên phần lông mu nàng xoa xoa.

– Ah.. – Trúc ngượng chín cả người.

Bà tay mở một cánh cửa gỗ lớn, khói bốc ra nghi ngút, khệ nệ xách lên một thùng gỗ, đặt lên bệ đá. Hai tay bà vốc vào trong thùng lấy ra một nắm đất đen thui, bốc mùi thuốc bắc nồng nặc. Hai bàn tay bà xoa chất đen nhám xàm đó lên khắp người Trúc. Hai mắt nàng mở to, tò mò quan sát.

– Tưởng đây là bùn ah? – Bà cười khẩy – Đây là than núi lửa Nhật Bản, tẩm thuốc bắc. Bí quyết lột xác đấy. Cô sẽ được tẩy trắng 12 lần trong bốn tuần đầu tiên. Sau đó có muốn cũng không được đâu.


Bà ta chà sát khắp thân thể Trúc, không chừa một góc nào, đến khi làn da nàng đỏ bừng bỏng rát thì ngưng lại. Bà xách rất nhiều xô chất than cùng loại phủ kín cơ thể nàng. Nằm bên dưới lớp than ấm nóng, nàng không thấy không nghe được thứ gì, chỉ biết hít thở qua ống ngậm trong miệng. Hơi ấm của bột than xoa dịu làm cơ thể Trúc dễ chịu, nàng ngủ thiếp đi.

Anh và nàng nắm tay nhau đi trên một cánh đồng hoa cúc trắng, thật rộng, rộng đến mức nhìn không thấy điểm cuối. Anh mỉm cười với nàng. Nụ cười của anh không phải là nụ cười đàn ông hấp dẫn nhất mà nàng gặp. Nhưng nó luôn mang cho nàng cảm giác ấm áp chân thành nhất. Đột nhiên bàn tay anh truyền đến cảm giác lạnh gía. Trúc ngạc nhiên nhìn xuống. Nàng cảm giác bàn tay anh hôm nay rất lạ, như một bàn tay phụ nữ, thon dài tương đương với nàng.

“Trúc ơi! Trả thù cho mình. Trúc ơi!”

Giọng nói quen thuộc của Duyên vang sát bên nàng. Trúc giật mình nhìn lên. Không phải là anh, mà là Duyên. Mặt cô ta trắng bệt, tóc dính bết lại với não tương, mắt nhìn nàng trừng trừng, miệng trào máu.

– Ahhh…

Trúc hét lớn, choảng tỉnh. Xung quanh nàng là căn phòng tối, nồng nặc mùi thuốc Bắc.

– Trời ơi! Con nhỏ này… Đổ hết xuống sàn rồi kìa! – Giọng người phụ nữ lớn tuổi càm ràm vang lên bên cạnh.

Trúc nhìn xuống. Bột than rơi vãi đầy sàn nhà. Nàng sực nhớ ra mình đang trong phong tẩy da.

– Con xin lỗi. Tại con…

Trúc lúng túng nhảy xuống, phụ bà ta dọn dẹp.

– Thôi… Không sao. Cũng may là gần hết giờ, không thì phí đi bao nhiêu thuốc quý. – Bà ta chợt ngưng tay ngẩng lên nhìn Trúc – Con hình như bị ám ảnh gì đấy?!

Trúc im lặng, khẽ gật đầu.


– Ta không biết con trải qua chuyện gì. Nhưng con phải tập sống với nó, phải biết chấp nhận nó như một phần cuộc sống của mình.

Trúc nhìn theo bóng lưng khắc khổ của bà ta khệ nệ xách thùng nước đi vào góc phòng.

______________________

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.