Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 50

Sau Ánh Hào Quang

50 Chương 50

– Khoan… – Trúc với tay dành lại thì đã muộn.

Nàng chợt thấy đầu óc mình lâng lâng, hình ảnh trước mặt mơ hồ như nhìn qua một màn nước mỏng.

– Đi về, Duyên ơi. Đi về thôi! – Trúc quờ quạng nắm lấy tay Duyên.

– Ờ ờ.. Mình .. Mình… – Duyên ú ớ trả lời.

Trúc đứng dậy, nàng nắm cánh tay Duyên, hai người bước đi xiêu vẹo từng bước về phía cửa. Cánh cửa như nhảy múa trước mặt nàng. Trúc cắn môi mình cố tỉnh táo lại. Nàng nghĩ đến Bắc, ước gì có vòng tay của anh nâng đỡ nàng vào lúc này.

Chợt cánh tay nàng được một bàn tay to lớn đón lấy. Trúc hoảng hốt quay lại, hai mắt đờ đẫn nhìn khuôn mặt mờ nhạt đang mỉm cười nhìn nàng. Nàng cố nheo mắt, hình ảnh rõ dần, một khuôn mặt quen thuộc yêu thương của nàng hiện ra. Là anh.

– Anh Bắc… Đưa em về .. Đây.. Không nên ở lâu.. Về .. – Trúc mừng rỡ chộp lấy tay anh.

– Đây là nhà mình mà… Đi đâu chứ? Anh đưa em đi ngủ nhé… – Giọng anh vang vang trong tai Trúc.


Trúc ngơ ngác nhìn quanh. Trước mắt nàng là hình ảnh mơ hồ của căn phòng ở nhà anh.

– Không thể…nào… Em.. Em.. – Trúc ú ớ.

Anh bế bổng nàng lên, đặt nàng xuống giường, cảm giác thật êm ái dễ chịu. Hai tay anh nhẹ nhàng cởi bỏ từng lớp quần áo trên người nàng.

– Anh… ơi… – Trúc mơ màng, cơ thể nàng hơi lạnh.

– Anh yêu em Trúc. Anh yêu em… – Tiếng anh vang vọng như nói từ rất xa.

Anh đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu. Thân thể nàng mềm nhũng uốn éo dưới hai bàn tay của anh. Anh vuốt ve mơn trớn khắp nơi trên cơ thể nàng. Miệng anh mút chặt cả hai núm vú nàng cùng một lúc, núm vú nàng săng cứng dưới hai cái lưỡi tham lam của anh. Anh ở khắp nơi, hôn ngấu nghiến hai bầu vú nàng, lưỡi anh vét sâu trong âm hộ nàng, dương vật nóng hổi của anh ra vào trong miệng nàng.

Trúc sung sướng muốn điên lên vì anh, nàng bắt đầu rên rỉ ỉ ôi.

– Ahhh… Anh ơi…


Dương vật anh tách hai mép âm hộ nhòe nước của nàng ra, tiến sâu vào trong. Trúc bật lên tiếng nhưng lại bị ngăn lại trong cuống họng với một cái dương vật khác của anh. Cơ thể nàng cong lên đón nhận những cú thúc sâu của anh. Hai chân nàng được nâng lên huơ huơ giữa không khí. Cơn cao trào của nàng đến nhanh chóng, hai tay nàng ôm ghì lấy hai mái đầu của anh trên ngực mình. Mặt nàng đỏ bừng lên, cơ thể run rẩy, âm hộ nàng nức nở tuôn trào. Anh gầm lên, dương vật anh co giật mạnh, rồi mềm dần. Trúc lim dim tận hưởng cảm giác đê mê tuyệt vời.

Cơ thể nàng được anh lật sấp lại, tay anh nâng bụng nàng lên, lót bên dưới vật gì đó êm ái. Trúc ú ớ đón nhận anh xâm chiếm nàng lần thứ hai liên tục. Anh hì hục trên người nàng. Khắp nơi trên cơ thể nàng là những bàn tay anh xoa nắn. Miệng nàng mở rộng, khô đắng vì rên la quá nhiều.

Nàng không cưỡng được cơn buồn ngủ, mệt mỏi thiếp đi. Cơ thể nàng tiếp tục bị kéo đẩy, anh hì hục luân phiên đưa nàng bay bổng lâng lâng tới tận trời cao.

Không biết trải qua bao lâu. Trúc mơ hồ nghe tiếng khóc rắm rức bên cạnh mình.

– Ahhh… Hu .. Hu…

Trúc khẽ nheo mắt, cánh tay nàng rã rời khó nhọc đưa lên dụi mắt. Nàng choàng tỉnh bật dậy, há hốc nhìn cơ thể mình trần truồng, làn da đỏ ửng còn lưu nhiều dấu tích hoang đàn. Trúc khẽ nhúc nhích hai chân, cảm giác ê ẩm tê dại truyền đến từ hạ thể. Hai bàn tay nàng ôm lấy mặt mình, hai vai run rẩy.

– Trúc ơi… Hết rồi… Trúc ơi…. Hu hu…


Duyên nức nở, cô trần truồng ngồi bên Trúc, giữa hai chân mở rộng là một vệt máu khô. Duyên run rẩy cầm một nắm đôla vung vãi đầy giường, miệng mếu máo, đôi mắt rưng rưng, hụt hẫng, đau đớn nhìn Trúc. Nàng sững sờ nhận ra sự đau đớn mất mát của Duyên lớn hơn mình rất nhiều. Duyên nhào vào lòng Trúc khóc ngất lên lên. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Trúc, răng nàng nghiến chặt căm tức.

Trúc vùng dậy, bỏ mặc Duyên khóc lóc ở đó. Nàng dùng tay chạm vào chất dịch nhờn nhòe nhoẹt giữa hai chân mình, đưa lên mũi ngửi. Không có. Nàng chạy đến góc phòng, lục tung gỉo rác lên. Cũng không có. Trúc thẫn thờ ngồi sụp xuống. Chúng đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, bao cao su sau khi sử dụng đều được phi tan.

Trúc nhìn lên giường, đột nhiên hai mắt nàng nheo lại. Trống rỗng. Trúc bừng tỉnh, hoảng hốt bật dậy. Cánh cửa ban công mở toang, gío lùa vào thổi tung tấm màn cửa trắn. Một cảm giác tang tốc chạy dọc sống lưng Trúc. Nàng lao ra ban công nhìn xuống.

– Không… Duyên ơi… – Tiếng kêu của nàng khàn đục.

Trúc nghiến lấy môi mình, vị mặn tanh của máu trên đầu lưỡi, hai mắt nàng nhòe đi.

Duyên nằm sõng xoài bên mép hồ bơi tầng thượng của tòa nhà bên cạnh. Mắt nàng mở trừng trừng đau đớn nhìn lên trời. Máu loang lỗ chảy tràn ra nhuộm đỏ cả một góc nước hồ.

Trúc nhặt từng tờ đôla vung vãi trên giường. Nàng chậm rãi bước ra ban công, đêm tối lạnh lùng trống vắng, chỉ có nàng và Duyên nằm bên dưới kia. Cả hai người cùng nhìn lên bầu trời, tối đen, không một ánh sao.

Nước mắt của Trúc đã khô, chỉ còn một tia sắc lạnh, chết chóc. Những tờ đôla xanh tung bay trong gío đi theo lời thề của Trúc.

“Duyên ơi! Mình thề sẽ trả thù cho bạn!”

_________________________

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.