Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 49

Sau Ánh Hào Quang

49 Chương 49

Đến lúc Trúc vào đến cổng bên kia, thì Duyên đã đứng chờ nàng. Nàng hơi ngạc nhiên rồi nhận ra nàng đã đi chậm hơn Duyên vài nhịp. Nàng đã tập trung đến mức không thấy Duyên lướt qua đối diện mình.

– Ồ… Hoan hô…

Mọi người bên ngoài như bừng tỉnh, tiếng vỗ tay vang dội vọng vào trong, cả sảnh tiệc rung chuyển.

Duyên mừng rỡ ôm lấy Trúc, nước mắt chảy dài trên mặt.

Đám người mẫu đang thay đồ bên trong bần thần im lặng.

– Cô bé đó là ai?

Một người phụ nữ rất đẹp ngồi tại bàn VIP trước sàn diễn, từng nét trên người cô ta đều thanh tao quý phái, cô ta quay sang hỏi nhỏ người đàn ông bên cạnh. Người đàn ông đó gật đầu, rút điện thoại gọi đi. Hai phút sau Hiển hớt hải chạy tới. Điệu bộ của hắn khúm núm, vâng dạ khác hẳn với thái độ đằng sau cánh gà.

Buổi diễn thành công tốt đẹp. Khán gỉa như cố tình chờ sự xuất hiện của Trúc và Duyên. Sau mỗi lần nàng xuất hiện, tiếng vỗ tay đều vang dội, lần sau hơn lần trước.


– Thấy không? Mình nói là được mà. Lo gì cái Giấy phép vớ vẩn đó chứ! Chỉ cần bồ ký hợp đồng với một Cty đào tạo chuyên nghiệp thì đừng nói một giấy mà mười giấy cũng có. – Duyên chưa hết phấn khích hớn hở nói.

Trúc khoanh tay mỉm cười nhìn Duyên, rồi nhìn buồng thang máy xung quanh, gương lắp bốn phía phản chiếu hình ảnh hai người.

Nàng và Duyên vừa thay được bộ đồ của mình, liền bị điều động tham dự buổi tiệc tiếp đối tác quan trọng của Cty Poison.

Trúc thấp thỏm lo lắng, nhưng Duyên hoàn toàn trái ngược, vô tư vui vẻ cười nói như đang ở nhà.

Cánh cửa thang máy bậc mở. Trước mặt hai nàng là một anh bảo vệ mặc vest đen như hai nàng đã gặp bên dưới. Anh ta không hỏi gì, chỉ đưa tay mời hai nàng tiến vào trong.

Căn phòng President Suite của khách sạn rất rộng và sang trọng. Thảm trắng ngà, họa tiết hoa văn trên tường phủ vàng óng ánh, đèn chùm pha lê lung linh. Một khung kính thật rộng bao quanh căn phòng, có thể thấy rõ cảnh quan trung tâm thành phố tràn ngập ánh đèn rực rỡ màu sắc. Trúc mê mẩn trước cảnh quan trước mắt, lần đầu tiên nàng được ngắm thành phố về đêm từ trên cao.

– Ah hem.. – Một tiếng đằng hắng vang lên.

Trúc bừng tỉnh, trước mặt hai nàng là một nhóm đàn ông ăn mặc lịch lãm, họ nhìn Trúc với ánh mắt hâm mộ.


– Xin chào hai em. Rất hân hạnh được chào đón hai em tham dự buổi tiệc thân mật tối nay. Tôi là Kenny Tran, Tổng giám đốc Cty Poison.

Một người đàn ông trán cao da trắng, rất điển trai bước đến. Ông ta bắt tay hai nàng, mắt không giấu diếm nhìn ngắm thưởng thức sắc đẹp của Trúc.

Hai người được ông Kenny giới thiệu một vòng với từng người xung quanh. Hai nàng bị ép uống rượu mời mỗi người một ly. Trúc thầm tính toán, có 6 người đàn ông ở đây, nàng có thể tiếp 6 ly rồi xin phép ra về. Mặt hai nàng đỏ bừng lên, ánh mắt hơi mông lung mơ màng.

Trúc ngồi xuống chiếc ghế salon. Hai tay day day trán. Duyên vẫn đang cười nói vui vẻ và uống rượu với mấy người đàn ông bao quanh. Cô ta có tửu lượng tốt hơn Trúc.

– Em mệt à? – Ông Kenny ngồi xuống bên nàng quan tâm thăm hỏi.

– Dạ, em mệt chút thôi. – Trúc nói nhỏ.

Ông Kenny đưa tay vẫy cô phục vụ của khách sạn.


– Em cho chị này một ly chanh nóng có chút gừng để giải rượu nhé. – Ông nói.

– Em gối đầu nghỉ tạm chút đi. Cô bạn em vui thật đấy.

Ông ta nói với nàng, rồi cầm ly rượu bước về phía Duyên, tham gia vào nhóm trò chuyện.

Cô phục vụ mang đến cho Trúc một ly chanh nóng bốc khói thoang thoảng thơm ngát mùi gừng. Trúc nhìn sâu vào mắt cô ta như thăm dò, tay nàng vẫn nhận lấy. Cô ta mỉm cười thân thiện đáp trả ánh mắt của nàng.

– Xin hỏi chị cần gì nữa không ạ? – Cô ta hỏi Trúc.

– Ah… Không. Cảm ơn em.

Trúc đặt ly chang nóng trên kệ trà bên ghế. Nàng nhìn ly nước hơi đục, đáy ly còn lại chút đường chưa kịp tan, hai lát gừng mỏng vàng nhạt. Nàng lại nhìn sang ông Kenny, ông ta đang trò chuyện vui vẻ với Duyên và ba người đàn ông khác, không hề lưu ý đến nàng. Có thể nàng quá đa nghi, nhưng linh tính báo cho nàng biết, mọi chuyện không đơn giản là giao lưu trò chuyện.

Trúc quyết định không chạm đến ly nước đó dù cổ họng nàng đang khô khan khó chịu.

– Ôi! Mỏi chân chết đi được! – Duyên ngồi xuống bên Trúc tay đấm đấm đầu gối mình.

Trúc quay sang mỉm cười. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay của Duyên đã gần mười giờ tối. Nàng chợt thấy tay Duyên đang xoay xoay ly nước lọc trắng tinh. Trúc chồm qua dành lấy ly nước uống một hơi cạn sạch.

– Eh… Tui chưa uống đó bồ. Tiệc tùng gì mà toàn rượu với rượu. Mình phải hỏi Kenny mới có được ly nước lọc đó. – Duyên nhăn nhó nhìn ly nước cạn sạch trong tay Trúc.

– Sao? Ly nước này là của Kenny lấy sao? – Trúc ngơ ngác nhìn Duyên.


– Ừ..

Duyên trả lời cho có, hai mắt cô sáng rỡ nhìn thấy ly chanh nóng của Trúc để bên ghế. Tay cô chộp lấy, đưa lên miệng uống một hơi ngon lành.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.