Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 47

Sau Ánh Hào Quang

47 Chương 47

– Tôi hiểu mà. Chuyện hai em đi diễn ở đây sẽ không ai nói ra ngoài, chị Vi càng không thể biết. – Ông cắt ngang.

– Lên đi Trúc. – Duyên hối.

– Lên đâu? – Trúc ngơ ngác.

– Ha ha.. Cái bàn thủy tinh dài 35 mét hình chữ U ở giữa phòng đó. Nó gọi là sàn diễn. – Hiến bật cười.

– Khoan đã. Tôi muốn xem cả hai người và vui lòng chỉ mặc nội y. – Hiến nói tiếp.

Duyên nhúng vai nhìn Trúc. Đây là yêu cầu hợp lý, vì họ diễn cũng chỉ với nội y. Duyên bắt đầu cởi quần áo ngay tại chỗ. Trúc e ngại liếc nhìn nhóm phục vụ của khách sạn đang tròn mắt nhìn sang.

Nàng mím môi quyết định. Tay nàng rút chiếc dây nút trên cổ, chỉ một động tác, chiếc váy thùng rơi xuống chân. Cả đám phục vụ phía xa há hốc nhìn thân hình của Trúc. Thân thể nàng thật hoàn mỹ, làn da bóng loáng, bộ ngực căng phồng đè ép chiếc áo nịt ngực như muốn bung ra.

Trúc và Duyên đi đến bậc thang sân khấu.


Tiếng nhạc réo rắc mở lên. Duyên bước đi trước. Cô đi rất đẹp, đúng tiêu chuẩn bài bản. Hiến gật gù hài lòng.

Trúc hít sâu một hơi. Nàng bắt đầu bước đi. Chân nàng nhịp nhàng như múa minh họa cho điệu nhạc, hai mắt Trúc nhìn thẳng phía Trúc, lạnh lùng kiêu sa. Mặt sàn bằng thủy tinh truyền qua hai bàn chân trần của nàng cảm giác thật lạnh.

Hiến ngơ ngác nhìn hai chân thon dài trắng tinh của Trúc. Dưới ánh đèn nó mờ ảo bóng bẩy như được tạc bằng bạch ngọc. Những bước đi của nàng như tạo một sự liên kết chuyển động toàn thân, đẹp đến nín thở.

– Tốt… Tốt… Cô làm tôi bất ngờ đấy. Bây giờ hai cô ra phía sau ngồi nghỉ. Nửa tiếng nữa sẽ có người makeup.

Phía sau sân khấu là một không gian hoàn toàn khác, các sào quần áo lót dài, đánh số rõ ràng. Mười tám bàn trang điểm với những bóng đèn vàng đính quanh gương.

Xung quanh mỗi bàn đều có ba bốn người chạy qua chạy lại xôn xao. Khi họ tránh qua, Trúc và Duyên ngơ ngác nhìn thấy những bờ vai, những chiếc cổ trắng tinh đang xoay lưng về phía mình. Duyên nghiên đầu nhìn qua gương, cô há hốc miệng lẩm bẩm:

– Thùy Dương.

– Phương Trang.


– Trúc ơi! Có cả Thùy Dương và Phương Trang kìa. – Duyên lí nhí qua kẽ răng, tiếng nhỏ như muỗi kêu nhưng lọt vào tai Trúc như gío biển thét gào.

Thùy Dương và Phương Trang mà cũng diễn show nội y ư? Họ là những khuôn mặt lẫy lừng nhất trong làng người mẫu. Trúc chợt nhớ ra, nàng nói nhỏ vào tai Duyên:

– Không thấy các cửa hàng của Poison ah? Đều trưng bày hình của họ đấy thôi. Không cần ngạc nhiên, họ là mẫu đại diện của Poison. – Trúc trấn an Duyên.

Trúc và Duyên ngồi chờ đợi tới đợt trang điểm của mình. Họ không cảm thấy khó chịu gì khi phải chờ đợi những người khác. Vì trong thâm tâm họ tự hiểu mình không là gì so với những tên tuổi lớn trước mặt.

Sau ba mươi phút, đúng là tới lượt của hai người. Họ hồi hộp ngồi lên hai chiếc ghế trang điểm trống, nệm ghế còn nóng hừng hực. Trúc ngồi cách khá xa Duyên. Nàng nhìn sang, mỉm cười thân thiện với cô người mẫu bên cạnh. Cô ta chỉ nhăn mặt một cái như miễn cưỡng với nàng rồi tiếc tục nhìn ngắm mình trong gương.

– Chào em… Em là mẫu mới bổ sung ah? – Một anh trang điểm ẻo lả như phụ nữ, cười tít mắt với nàng.

– Dạ. – Trúc trả lời.


– Khuôn mặt em rất đẹp. – Hai bàn tay anh ta nâng niu hai má nàng, mắt nhìn ngắm qua gương.

– Cảm ơn… anh.. – Trúc suy nghĩ, không biết có nên gọi anh ta là chị không.

Trái với nàng nghĩ, anh ta không quan tâm xưng hô của nàng.

– Haizz… Với nhan sắc của em đáng lý ra không phải trình diễn thứ này… – Anh ta lẩm bẩm nhỏ như tự nói với mình.

Trúc ngạc nhiên nhìn anh ta qua tấm gương.

– Sao anh nói vậy? Bao nhiêu người khác cũng vậy thôi. Ngay cả Thùy Dương và Phương Trang cũng tham gia đấy thôi. – Nàng hỏi.

– Hi hi… – Cô người mẫu bên cạnh bật cười, rồi tự che miệng mình lại.

– Họ khác, em khác… – Anh ta ấp úng, rồi nói tiếp. – Thế em không biết tại sao show diễn bị hụt hai chỗ vào phút chót ah?

– Em… Em không biết. – Trúc thấp thỏm bất an.

– Haizz… Hai cô người mẫu đó từ chối vào phút chót… Sau khi thấy mẫu đồ…

– Ah.. Hem…

Anh ta đang nói đột nhiên có tiếng đằng hắng vang lên từ phía sau. Anh ta liền tái mặt, ngay tức khắc ngậm kín miệng. Trúc nhìn qua gương nàng nhìn thấy ông Hiến đi ngang qua.


Nàng mơ hồ đoán được những mẫu đồ dành cho mình và Duyên có gì đó không ổn, người mẫu nào cũng từ chối mặc chúng lên sàn diễn. Nàng cảm thấy một sự bất an mãnh liệt.

Sau khi trang điểm, mọi việc xảy ra ồ ạt đến mức Trúc không có thời gian để hỏi Duyên. Hai nàng bị tách ra đứng cuối hàng, hai bên sàn diễn. Tất cả các người mẫu mặc quần áo bình thường, diễn tập các vị trí đứng và hướng di chuyển của mình. Trúc đi lướt qua Duyên mấy lần mà không có dịp nói chuyện. Sau khi nhuần nhuyễn, họ được cho nghỉ, trở về phía sau, ăn uống và trang điểm dậm thêm nếu cần thiết.

Trúc cầm chiếc bánh mì sandwich và chai nước suối trong tay, lầm lũi đi về phía Duyên. Duyên thấy nàng liền vẫy tay rối rít.

– Nè, mình vừa đại diện bồ ký hợp đồng với ông Hiến đó. – Duyên vừa nhồm nhoàm nhai mẫu bánh mì trong miệng, vừa nói.

– Sao? Hợp đồng gì? – Trúc tròn mắt nhìn Duyên.

– Thì hợp đồng show diễn chứ gì? Mà có một điều bất ngờ là… – Duyên nháy mắt bí ẩn. – thù lao hai mươi triệu mỗi người nhé. Không phải mười triệu đâu. Thích nhé. – Duyên cười tít mắt.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.