Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 45

Sau Ánh Hào Quang

45 Chương 45

– Ahhh.. Hu hu.. Hu…

Tiếng khóc nức nở của Trúc vỡ òa vang vọng cả căn nhà.

Ông Thuận đang ngồi đọc báo dưới nhà, hoảng hốt chạy ào lên. Cửa phòng Bắc chỉ khép hờ. Ông thấy Trúc đang nằm sấp xuống giường, úp mặt xuống gối, hai vai giật giật theo từng tiếng nấc bị đè ép trong lớp gối.

– Chuyện gì vậy Trúc? – Ông lo lắng hỏi.

Trúc không trả lời ông, vẫn tiếp tục khóc.

– Nè.. Có chuyện gì? – Ông ngồi xuống bên giường.

Trúc vẫn khóc vùi trong gối, nàng không trả lời ông.

– Bình tĩnh nói chú nghe! – Tay ông hơi chần chừ, đưa lên vuốt mái tóc nàng.


Lòng ông buông lỏng, ông mừng rỡ cảm nhận được lòng bàn tay mình truyền đến cảm giác yêu thương gần gũi như một người cha giỗ dành con mình. Ông rơm rớm nước mắt, thầm cảm ơn người vợ quá cố của mình, có lẽ bà đã tha thứ cho ông. Mỗi đêm ông đều cầu nguyện cho tội lỗi của mình. Ông thầm thề với lòng mình sẽ giữ khoảng cách với Trúc, để ông không bao giờ nghĩ đến chuyện đã xảy ra.

– Xảy ra chuyện gì? Nói cho ba nghe đi! – Ánh mắt ông hiền từ nhìn Trúc.

Tiếng khóc của Trúc hơi ngưng lại, nàng ngẩng đầu lên, hai mắt nàng đỏ hồng, gương mặt nhòe nhoẹt nước mắt. Nàng vừa nghe chú Thuận xưng là ba với nàng. Ánh mắt ông thật hiền từ, trong sáng, gần gũi và ấm áp, ánh mắt này, nàng chỉ cảm nhận được từ cha mình.

Trúc bất ngờ nhào vào lòng ông, má nàng áp lên ngực ông, cảm giác ấm áp dễ chịu như của cha mình.

– Có chuyện gì vậy con? – Ông hỏi.

– Dạ… Không có chuyện gì đâu ba… Con … Con…- Trúc ấp úng.

– Con đừng giấu ba! Con khóc vì những tấm hình trên tạp chí sáng nay đúng không? – Giọng ông trầm trầm.

Trúc há hốc miệng nhìn ông. Nàng không ngờ ông đã thấy những tấm hình đó.


– Con không cần ngạc nhiên…. Haizz… Ngay từ lần đầu tiên con hỏi về giới người mẫu diễn viên, ba đã đoán được. Con rất đẹp Trúc à! Với vóc dáng ngoại hình của con sẽ không khó tiến thân trong ngành gỉa trí nghệ thuật. – Ông ngưng lại một chút.

– Cha con thiếu nợ lại đi giấu ba. Tuy ba không giàu có gì, nhưng ba cũng không cần lo gì cho thằng Bắc nữa. Ba có thể …

– Cha con rất cảm ơn ba đã thông cảm cho con. Nhưng chuyện nợ nần gia đình, cha con dứt khoát sẽ không nhận giúp đỡ của ba đâu. Con sẽ tìm được cách phụ giúp gia đình. – Trúc nắm chặt hai bàn tay nhăn nheo của ông, mắt nàng rưng rưng xúc động.

– Haizz… Sơn vẫn cái tính cố chấp đó. – Ông lắc đầu-

– Thôi được rồi, ba chỉ muốn nói với con rằng đi trên con đường đó, đôi khi phải đánh đổi bản thân mình.

Ông nhìn nàng, Trúc cuối đầu né tránh ánh mắt của ông. Đối diện với ánh mắt đó nàng có cảm giác mọi chuyện tủi nhục của nàng đều bị ông nhìn thấu.

– Nhưng con nên hiểu, linh hồn là thứ quý gía nhất của một con người, không thể đánh mất dù bất cứ gía nào.


Giọng ông mờ ảo, vang vọng đi vào tim nàng “dù bất cứ gía nào… dù bất cứ gía nào”.

_________________________

Trúc nheo mắt nhìn số điện thoại của Phát gọi nhỡ trên máy nàng. Từ hôm đó, Phát ngày nào cũng gọi cho nàng nhưng nàng không nhấc máy. Nhưng hôm nay anh ta gọi rất nhiều lần, bảy cuộc gọi dồn dập. Trúc thở dài nhét điện thoại vào túi xách.

Một tuần đã trôi qua, tâm trạng nàng đã ổn định bình thường. Hàng ngày vẫn đi học và tranh thủ đến lớp tập luyện của chị Vi. Chị Vi chuẩn bị cho nàng một bài tập riêng, những luyện phù hợp với bước chân đặc biệt của nàng. Nhóm bạn trong phòng tập nhìn nàng với ánh mắt hâm mộ và đố kị. Ngoại trừ Duyên vẫn thân thiết với Trúc ra, nàng hầu như chỉ nói chuyện được với chị Vi.

– Tập hợp.. Bốp … Bốp…

Tiếng vỗ tay của chị Vi vang lên. Mọi người nhanh chóng tập hợp lại.

– Thùy Dung đâu? – Chị Vi hô to, tay cầm một xấp hồ sơ bìa vàng huơ huơ lên.

Một cô gái hồi hộp bước ra khỏi hàng.

– Đây. Đọc đi rồi, kí đưa lại cho tôi. – Chị Vi đưa sang một bộ hồ sơ kèm theo một tờ giấy.

– Ah… Được rồi… – Dung hét to lên, nhảy cỡn sung sướng.

– Sao sao?

– Gì vậy?


Mọi người xôn xao túa lại bên cô ta.

– Wah.. Giấy phép hành nghề… Hả? Hợp đồng diễn show Hè Vàng…

Tiếng ồn ào xuýt xoa vang lên cả phòng.

– Im lặng…

– Huệ Chi…

– Hồng Đào…

– Linh San…

Trúc hồi hộp chờ đợi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.