Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 51: Ánh Sáng Cuối Đường Hầm

Sau Ánh Hào Quang

51 Chương 51: Ánh sáng cuối đường hầm

– Khôngggg… Duyên…

Trúc choàng tỉnh, bật dậy trên giường. Nàng thở hỗn hển, mồ hôi vã ra như tắm.

– Không sao… Có anh đây…

Vòng tay ấm áp của Bắc ôm chầm lấy nàng, giọng anh ấm áp đều đều.

Đã ba ngày liên tục kể từ hôm Trúc thất thểu trở về nhà lúc trời gần sáng. Nàng chui vào chăn, ôm chầm lấy anh, khóc ngất. Dù anh giỗ dành thế nào, nàng vẫn khóc đến lúc mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Sau đó, Trúc hầu như không bước ra khỏi phòng. Nàng chỉ nghe vài cú điện thoại, rồi lại chán chường nằm trên giường, hai mắt mở lớn nhìn lên trần. Bắc phải ép nàng ăn uống từng chút một.

Mỗi tối trong giấc ngủ nàng dãy dụa vùng vẫy như cố níu kéo ai đó, rồi bừng tỉnh hét lên. Bắc không biết Duyên là ai. Nhưng anh biết chắc chắn Trúc đã xảy ra một biến cố tâm lý rất lớn. Anh chỉ biết chăm sóc nàng, chờ nàng bình tĩnh lại.

Bắc ngồi dậy. Lặng lẽ đi vào toilet thấm một chiếc khăn ướt mang về phòng. Trúc mệt mỏi, hai mắt nhắm nghiền, nằm trên giường. Anh nhẹ nhàng kéo áo nàng lên, dùng khăn lau mát cơ thể cho nàng. Mỗi đêm anh đều làm như vậy, để nàng dễ ngủ lại. Anh cặm cụi lau, rồi kéo áo xuống, đắp chăn lên ngực cho Trúc. Chợt bàn tay Trúc nắm lấy tay anh, đôi mắt rưng rưng nhìn anh.


– Sao không hỏi em đã xảy ra chuyện gì? – Trúc hỏi nhỏ.

– Khi em muốn nói anh sẽ biết thôi. – Anh nhỏ nhẹ.

Trúc bật dậy lao vào lòng anh. Hai bàn tay nàng lạnh buốt nắm lấy tay anh. Đôi vai của nàng run rẩy, nước mắt nàng rơi trên tay anh. Nàng kể lại cho anh nghe tất cả mọi chuyện, từ chuyện nàng và Duyên bị bỏ thuốc gì đó, bị cưỡng hiếp cho đến chuyện Duyên tự tử trước mắt nàng.

Bắc giận dữ, mắt anh lóe sáng, hai bàn tay nắm chặt nghe răn rắc. Nhưng anh vẫn đủ tỉnh táo để biết sự đau đớn của mình nhỏ bé hơn nhiều so với sự mất mát đang dày vò Trúc.

– Anh ơi! Em xin lỗi anh. – Trúc nức nở trong lòng Bắc.

– Không… Em đừng…

Trúc đưa tay lên che miệng Bắc.

– Là lỗi của em trước tiên… Em không nên dấn thân vào nơi đó.


Đôi mắt nàng chợt thay đổi sắc lạnh, Bắc thoáng rùng mình sợ hãi. Ánh mắt đó như của một người khác chất chứa sự căm thù mãnh liệt, không chết không thôi.

– Tối hôm đó em đã thề với Duyên. Em sẽ trả thù.

– Để làm được điều đó, em chỉ có một đường duy nhất, đó là danh vọng, tột đỉnh danh vọng. – Trúc đưa tay vuốt ve mặt anh.

Bắc ngơ ngác nhìn Trúc, nàng như trưởng thành hơn rất nhiều, hơn cả khả năng anh có thể với tới.

– Ngày mai sẽ là điểm khởi đầu của em. Em sẽ tham gia Cty quản lý người mẫu Sunshine của Hoa hậu thời trang Diễm Phương. Chị ta gọi cho em ba ngày trước. Nhưng… – Trúc chần chừ.

– Cty đòi hỏi phải tập luyện tập trung trong sáu tháng đầu tiên. – Trúc im lặng đầu cúi thấp.

– Ý em là… Em không ở nhà anh nữa sao? – Bắc bừng tỉnh.


– Em… Em đã cố thương lượng rồi. Nhưng không được. Không những em không thể ở đây, mà chương trình học của em cũng phải bảo lưu tạm thời. Đây là điều kiện bắt buộc của chương trình đào tạo, không có ngoại lệ. – Trúc nói nhỏ.

– Ngày mai… Ngày mai em phải đi sao? – Bắc thẫn thờ.

Nhìn anh, nghĩ đến sự xa cách sắp tới, lòng Trúc quặn đau.

– Anh ơi! Anh đừng nghĩ đến ngày mai được không? Hãy để đêm nay thật dài, của riêng hai đứa mình.

Trúc ôm ghì lấy anh, hai người cuốn lấy nhau. Nàng muốn bù đắp cho anh những ngày trống vắng sắp tới, cũng là cho mình.

_________________

Đối diện Trúc là người phụ nữ đẹp nhất mà nàng từng gặp mặt. Từng nét của cô ta thanh tú, kiêu sa đến hoàn mỹ. Hoa hậu Thời trang Diễm Phương, một cái tên lừng lẫy trong ngành giải trí thời trang toàn quốc, thậm chí lan sang cả vài nước trong khu vực. Cô ta lớn hơn nàng vài tuổi, gần ba mươi. Nhưng đối diện với cô ta, Trúc cảm thấy mình thật nhỏ bé, hèn mọn. Bao quanh cô ta như có một trường cảm xúc vô hình, bất cứ ai tiếp cận đều cảm thấy mình thiếu tự tin, thấp kém.

– Đây là hợp đồng đào tạo. Em xem đi. – Cô ta đưa sang Trúc hai sấp giấy dày.

– Khóa đào tạo 6 tháng này trị gía 400 triệu, bao gồm tất cả chi phí ăn ở, điều dưỡng, huấn luyện. Nếu em không muốn ký hợp đồng với Cty sau khóa, em chỉ cần trả phần chi phí này. Còn nếu em trở thành người mẫu của Cty trong hai năm, lương tháng 50 triệu, thù lao diễn chia 4:6, em bốn, cty sáu… và dĩ nhiên chi phí đào tạo miễn phí. – Cô ta mỉm cười nhìn Trúc như chờ đợi.

Trúc mím môi gật đầu, mặt nàng lạnh băng. Nụ cười của nàng đã để lại bên anh.

– Từ hôm nay em sẽ là Helen Thanh Trúc! Cô Xuân sẽ giới thiệu với em thời khóa biểu của lớp đào tạo, từ sinh hoạt, vệ sinh, ăn uống, nghỉ ngơi đều theo lịch…

Trúc bước vào một căn phòng nhỏ, một chiếc giường đơn, một cái tủ áo, một bàn trang điểm gọn gàng ngăn nắp.


– Mười phút sắp xếp đồ đạc, cởi hết quần áo, khoát chiếc khăn trên giường vào. Tôi chờ cô ngoài này. – Người phụ nữ tên Xuân rất tiết kiệm lời, nói xong lập tức đóng cửa lại.

Trúc bước đến khung cửa sổ. Bên dưới là một thảm cỏ xanh, một chiếc hồ bơi thật dài, chạy dọc theo bờ sông là bến tàu với hai chiếc canô trắng.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.