Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 56

Sau Ánh Hào Quang

56 Chương 56

Tiếng máy ảnh vang lên, Trúc bừng tỉnh quay lại.

– Em tiếp tục nhìn ra cửa sổ đi… – Giọng nói của Ông Hạo Thiên vang lên.

Trúc mỉm cười tiếp tục nhìn ra ngoài. Ánh nắng chiếu vào, hàng lông mi cong vút, chạy dọc theo sống mũi, đổ xéo xuống đôi môi đỏ mọng của nàng. Ông Hạo Thiên suýt xoa hài lòng với khung ảnh của mình, tay ông bấm liên tục.

– Em đẹp lắm. Em mở hai nút váy phía trước đi. – Ông nói.

Anh tài xế hơi phân tâm quan sát phía sau.

– Ừ thế. Mở xéo một bên ra. Ừ.. Đẹp lắm.

– Tạch.. Tạch.. Tạch..

Ông ta vừa chụp vừa nói liên tục. Trúc chỉ thực hiện theo. Khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng, chiếc cổ thon dài, bộ ngực phập phồng lấp ló dưới lớp vải, làn da nàng ánh hồng như tỏa hào quang dưới nắng sớm. Tất cả đều được thu vào máy ảnh của ông.


– Em mở luôn ba nút còn lại đi.

– Tạch tạch tạch…

– Ừ, thế… Bàn tay đặt hờ lên vạt áo…

– Không… Đừng che kín lại, đặt hờ thôi… Ừ… Thế…

– Okie, cảm ơn em…

– Chú.. cho .. con xem chút được không ah? – Trúc không biết nên xưng hô với ông ta thế nào, nhìn ông ta còn lớn tuổi hơn ông Chen.

– Ừ… Em xem đi. – Ông ta chẳng quan tâm gì.

Máy ảnh ông ta thật to và nặng, phải đến hơn 3 kí lô. Trúc phải đỡ nó bằng cả hai tay mới tiếp nổi nó.


– Em nhấn nút này.. Qua lại là đây và đây… Zoom vào là nút này…

Ông ta chỉ cho Trúc, vô tình ngồi sát bên nàng, cánh tay choàng lên thành ghế. Trúc không để ý nhiều, nàng tập trung nhìn những tấm hình của mình. Nàng phải thừa nhận, ông ta chụp rất đẹp, ông chụp từng góc cạnh của gương mặt nàng, từng đừng cong nhỏ trên vành môi, khe ngực sâu hun hút của nàng rõ đến những sợi lông tơ óng ánh dưới ánh nắng.

Trúc tiếp tục nhấn lui lại. Bất chợt ngón tay nàng cứng đờ.

Màn hình hiện lên hình của một cô người mẫu khá quen mặt. Cô ta hoàn toàn trần truồng, xoay lưng về phía máy ảnh, mặt nghiêng sang một bên, dòng thác phía trước đổ xuống mờ nhạt huyền ảo như tiên cảnh.

– Em xem tiếp đi. – Ông ta nói nhỏ bên tai nàng.

Trúc bấm tiếp. Những hình ảnh sau táo bạo đến mức làm mặt nàng đỏ bừng lên. Cô người mẫu đứng nằm rất nhiều tư thế, dùng tay chân nhánh cây và cả góc chụp của máy ảnh để che chắn những điểm nhạy cảm trên cơ thể mình. Nhưng càng làm vậy người xem càng tưởng tượng nhiều hơn. Không phô, nhưng sức nóng của nó càng ghê gớm hơn.

– Em muốn chụp hình như thế không? – Ông ta hỏi nhỏ.


– Em… Không… – Trúc hốt hoảng nói.

– Đừng sợ… Là phụ nữ ai chẳng muốn lưu giữ lại tuổi thanh xuân của mình chứ! Không phải lo. Ai cũng ngại lần đầu hết. Nhưng sau đó sẽ quen thôi. Yên tâm đi. – Ông ta cười cười.

Trúc im lặng nhìn ra cửa. Trước đây nàng chưa hề nghĩ mình sẽ chụp ảnh khỏa thân, nhưng ý nghĩ sẽ được giữ lại những nét đẹp nhất của tuổi thanh xuân, làm nàng hơi phân vân.

Hai tiếng sau, chiếc xe du lịch rẽ vào khu resort thật lớn tại Hồ Tràm. Trúc bước xuống vươn vai, làm vài động tác giãn gân cốt. Hai chị phụ tá chạy lăng xăng xách hành lý xuống xe. Họ một mực không đồng ý cho nàng tự xách hành lý của mình. Trúc thấy hơi mất tự nhiên kiểu được phục vụ chu đáo như thế.

– Chào cô Helen Thanh Trúc. Trân trọng chào đón cô đến Resort Hồ Tràm.

Trúc hơi ngỡ ngàng nhìn người đàn ông mặc vest đen sang trọng trước mặt. Đây là lần đầu tiên nàng nghe người ta gọi nàng với cái tên Diễm Phương đặt cho nàng. Hai bên ông ta là hai nữ Lễ tân xinh đẹp, mặc áo dài tay ôm bó hoa thật lớn và một khay nước hoa quả thật lớn. Nàng nhìn bàn tay ông ta đưa về phía mình như chờ đợi, nàng lúng túng đưa tay ra.

– Tôi là Huy Hoàng – Giám đốc điều hành của Resort Hồ Tràm. Chúng tôi rất hân hạnh được phục vụ đại diện sáng gía của Cty Sunshine. – Ông ta nói tiếp.

Trúc vỡ lẽ ra mọi chuyện. Họ chào đón nàng như vậy, chẳng qua vì nàng là đại diện của Cty Sunshine.

Hai cô Lễ tân bước tới, mỉm cười thân thiện. Họ mời nàng ly nước hoa quả, Trúc miễn cưỡng uống một hớp nhỏ rồi gửi lại nhưng nàng buộc phải nhận bó hoa. Ông Huy Hoàng tươi cười đứng chụp hình lưu niệm với Trúc.

Khách du lịch bắt đầu chú ý đến nàng. Một cô gái đẹp, dáng cao, mặc một chiếc váy rũ hở vai, dài chấm gót, làn da trắng như bông bưởi. Khách Việt Nam len lén chụp hình nàng. Khách nước ngoài lịch sự hơn, bước lại xin phép được chụp hình.

Trúc hơi lúng túng. Nàng chưa bao giờ được săn đón như thế. Sau tốp khách nước ngoài đầu tiên, vui vẻ chụp hình, cảm ơn. Vốn tiếng Anh của nàng chỉ đáp ứng được bấy nhiêu. Sau đó là tốp Việt Nam, ồn ào, chen lấn. Trúc bị vây tứ phía tạo thành một cảnh hỗn loạn trước sảnh tiếp tân khách sạn. Sau cùng, hai chị phụ tá phải xin lỗi mọi người để tách nàng ra. Nhóm Trúc rời đi, đám đông mới giải tán.

Khu resort này thật rộng, di chuyển giữa khu này và khu kia phải dùng xe điện. Trúc ngồi mông lung suy nghĩ về chuyện vừa rồi. Nàng không nhận ra mình thay đổi lớn như thế nào. Hàng ngày nàng vẫn soi gương nhìn ngắm mình như bao người con gái khác, nhưng nàng chỉ thấy mình có lẽ xinh hơn một chút.


Trúc được dành hẳn một Bungalow riêng biệt sát bờ biển, hai bên là hàng dương xanh rì mát rượi. Một chị phụ tá mở hành lý treo móc đồ cá nhân vào tủ áo cho nàng. Đây là những quần áo thường nhật chuẩn bị cho hai ngày lưu trú tại đây. Những trang phục chụp ảnh thì được giữ bên phòng chị phụ tá.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.