Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 57

Sau Ánh Hào Quang

57 Chương 57

Phòng tắm bên trong thật rộng và thoáng. Một chiếc bồn tắm rộng chuẩn bị sẵn nước rải cánh hoa hồng, bức tường dùng một tấm kính trong suốt đến trần nhà, chân tường trồng vài loại cây cảnh trong nhà cao đến eo. Nàng có thể nhìn thẳng ra bãi biển xanh rì bên ngoài, có vài người đang tắm biển xa xa. Trúc lúng túng nhìn quanh. Nếu nàng có thể nhìn thấy họ, vậy thì khi nàng làm gì trong này, không phải là…

– Em không cần lo. Tấm kính này chỉ soi sáng một chiều. Ở ngoài không thấy được bên trong… À giống như loại mắt kính thời trang tráng thủy vậy đó!

Chị phụ tá đứng sau lưng nàng, thấy điệu bộ lúng túng của nàng, liền giải thích. Trúc thở phào, quay lại mỉm cười cảm ơn chị.

– Em nghỉ ngơi chút đi. Một tiếng sau, chị gọi, mình đi ăn trưa. Ngủ trưa đến 14h00 dậy trang điểm, chuẩn bị chụp buổi chiều và hoàng hôn. – Chị ta nói.

Trúc gật gật đầu. Nàng đã quen với việc bị áp đặt lịch làm việc mỗi ngày.

– Quên mất.. Chiều nay chụp bikini nên, chị sẽ qua sớm hơn chút giúp em tẩy bớt lông đi nhé. – Chị ta quay lại nói.

– Ah.. Thôi chị… Em tự lo được… – Trúc ngượng chín người.

– Okie… Vậy cũng được. Nhưng đừng nhổ nhé… Bị đỏ da, xấu đấy…


– Dạ.. Dạ.. Em biết rồi.

Trúc cười khổ. Bây giờ ngay cả vùng nhạy cảm của mình cũng bị can thiệp vào. Không biết khi anh thấy vùng mu trống lỗng, nhẵn nhụi của nàng, anh sẽ nghĩ gì. Trúc đỏ mặt, háo hức mong chờ đến tối. Anh hứa với nàng, tối nay anh sẽ ra, sau giờ học.

Trúc khóa trái cửa. Cởi bộ váy dài. Nàng hồi hộp bước chân vào phòng tắm, hai tay che ngang ngực, chân khép chặt. Dưới bãi biển có một nhóm thanh niên đang đùa giỡn inh ỏi. Có lẽ đúng là họ không thể thấy mình, nàng thầm trấn an. Nàng từ từ buông tay ra, chân thoải mái bước vào bồn tắm. Dòng nước mát lạnh thật thoải mái.

– Ahhhh…

Trúc hoảng hốt chùn người thấp xuống nước. Trước mặt nàng một cặp vợ chồng Tây Phương đi ngang qua sát tấm kính. Họ bất chợt dừng lại nhìn chằm chằm vào nàng. Trúc lúng túng, hai tay che mặt mình. Đột nhiên hai người nói với nhau gì đó, chỉnh chỉnh lại trang phục, rồi đi tiếp. Trúc thở phào hiểu ra rằng họ vừa xem tấm kính đó như một tấm gương lớn.

Trúc cảm thấy thoải mái hơn. Nàng nằm lim dim tận hưởng cảm giác gân cốt mình tê tê giãn ra từng chút một.

________________________

Trúc đỏ bừng mặt đứng bên mép hồ bơi, hai tay run rẩy không kéo nổi sợi dây lưng. Nàng không nghĩ cảnh đầu tiên chụp hình bikini lại khó khăn như vậy. Trước mặt nàng có đến vài chục người đứng ngồi ngang dọc khắp nơi, chiếm diện tích gần nửa hồ bơi, tất cả ánh mắt đang tập trung về nàng. Ông Hạo Thiên ngâm mình đứng giữa hồ, tay đưa cao chiếc máy ảnh, chờ đợi.


Nàng cảm thấy cởi bỏ chiếc áo choàng tắm, khoe cơ thể trong lớp bikini còn khó khăn hơn diễn trên sàn đồ lót hôm đó.

– Come on. You’re beautiful.

Bất chợt tiếng reo hò của nhóm người nước ngoài vang lên từ xa. Trúc mỉm cười đáp trả. Nhưng nàng vẫn cảm thấy khó chịu không yên.

Đột nhiên Trúc sững người. Một bóng hình quen thuộc yêu thương của nàng đang đứng xen trong đám người bên bờ hồ bên kia. Anh mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt long lanh vui sướng. Anh gật đầu như khuyến khích.

Một sự tự tin dạt dào dâng lên trong lòng Trúc. Nàng nở một nụ cười thật đẹp bao lâu nay chỉ dành cho một người.

Chiếc áo choàng của Trúc rơi xuống. Không gian xunh quanh tĩnh lặng, chỉ còn tiếng nước hồ bơi xao động róc rách. Cơ thể hoàn mỹ của Trúc bên trong ba mảnh vải tam giác nhỏ, căng tràn trắng muốt. Ánh mắt mọi người không rời được những đường cong uốn lượn trên cơ thể nàng.

Trúc nhìn về phía anh, bắt gặp ánh mắt anh ngạc nhiên khao khát nhìn mình. Nàng vui lắm.


– Em đứng sát mép nước… Thế… Nhúng mũi chân xuống nước… Tạch.. Tạch.. Tạch..

– Em ngồi xuống bên mép hồ, cho hai chân xuống nước… Tay vốc nước tạt về phía này… Tạch … Tạch.. Đầu hơi nghiêng sang trái, cười… Thế… Tạch… Tạch..

– Em xuống nước đi… Lặn xuống rồi trồi lên thật nhanh nhé…. Không, tóc phải vuốt ra sau hết…. Ừ… Thế… Tạch tac… Tạch…

Ông Hạo Thiên vừa chụp vừa hướng dẫn liên tục. Trúc dần trở nên tự nhiên hơn, nàng uyển chuyển thực hiện từng động tác. Khán gỉa đứng xem càng lúc càng đông. Thỉnh thoảng nàng lại hướng về phía anh mỉm cười, làm những anh chàng ngây ngô đứng quanh Bắc rạo rực xao xuyến.

Sau một tiếng đồng hồ với ba bộ bikini, Trúc hoàn tất phần chụp hình ở hồ bơi. Họ di chuyển ra bãi biển kéo theo một hàng dài fan hâm mộ, trong đó có anh. Mấy lần Trúc cố tình đi chậm, quay lại chờ anh tiến đến bên nàng. Nhưng anh chỉ mỉm cười đứng xa xa. Anh dường như không muốn mình được soi sáng dưới ánh hào quang của Trúc.

Trúc kém tươi hẳn vì biểu hiện của anh. Nàng chỉ miễn cưỡng tạo dáng chụp hình cho xong chuyện. Cảnh hoàng hôn thật đẹp nhưng lòng nàng nặng trĩu. Tại sao anh lại xa cách như vậy chứ?

– Em có mệt không? Sao không cười gì hết vậy? Cười đi.. Tạch… Tạch… Tạch…

– Okie, xong. Em không tươi bằng lúc nảy. Nhưng cũng khá đẹp. Em về nghỉ sớm đi.

Trúc quay lại nhìn về phía anh đứng. Trống rỗng. Anh đi đâu chứ? Trúc lo lắng nhìn quanh. Nàng không tìm thấy bóng dáng của anh.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.