Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 62

Sau Ánh Hào Quang

62 Chương 62

– Chị muốn nói em không nên tiếp tục mối quan hệ với anh ta. Nó sẽ làm ảnh hưởng hình tượng của em. Em còn rất trẻ, không nên vội vàng ngã vào vòng tay của bất cứ người đàn ông nào…

Diễm Phương ngưng ngang vì Trúc đưa tay lên ngăn lại. Cô ta hơi sượng mặt vì hầu như không có ai dám làm hành động đó với cô.

– Em xin lỗi. Em chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ đặt anh ấy lên bàn cân với bất cứ ai. Vì không cần so sánh, không ai có thể bằng anh ấy trong lòng em. Em nghĩ trong hợp đồng em đã ký với Cty không hề có điều khoản can thiệp mối quan hệ đời tư của em.

Trúc kiên quyết, nàng cảm thấy bị xúc phạm.

Diễm Phương nheo đôi mắt lại nhìn cô gái trước mặt. Cô bé như vừa được tiếp một nguồn sức mạnh khác, trước mặt nàng nhưng cô ta nói chuyện quyết liệt không nhân nhượng. Đây là sức mạnh của tình yêu ư? Diễm Phương nhếch miệng cười khẩy.

– Đúng là Cty không có quyền can thiệp đời tư của em. Nhưng có một điều khoản rất quan trọng là em không được làm ảnh hưởng đến hình ảnh đại diện của Cty. Em đã là người mẫu đại diện Cty. Em không thể xuất hiện bừa bãi trước công chúng với anh chàng sinh viên … – Diễm Phương nuốt lời lẽ nhục mạ vào – …anh chàng đó được. Em hiểu ý tôi không?

– Em… – Trúc mím môi, nàng bực tức nhưng không biết nói thế nào, nước mắt nàng chực trào ra.- Tại sao như vậy chứ? Yêu ai là quyền của tôi? Công chúng cũng là những con người, họ không biết yêu sao?

– Trúc ah! Tôi không phân biệt giai cấp. Bản thân tôi cũng xuất thân từ gia đình nông dân ở Tiền Giang. Nhưng đây lại là chuyện khác. Người của công chúng phải biết hy sinh, bề ngoài chau chuốt đã đành, quan hệ tình ái cũng không thể tự do phóng túng được. Em bước chân vào ngành này, em phải hiểu chứ? – Diễm Phương nhẹ giọng.


– Thôi được rồi. – Trúc hít một hơi sâu – Em chỉ có thể hứa sẽ cố gắng tối đa không lộ mặt mình ra thôi.

– Nếu không có gì khác. Em xin phép về phòng.

Trúc đứng lên đi ra ngoài, không chờ Diễm Phương ứng tiếng.

Diễm Phương nhìn theo cánh cửa vừa khép lại. Cô ta thở dài.

– Một con bé cứng đầu.. Tình yêu sao? Ha ha… Để xem…

______________________

Một tuần sau Trúc dọn về trung tâm thành phố, để tiện đi lại đóng phim. Nàng bị bắt buộc sử dụng một căn apartment sang trọng thuộc quyền sở hữu của Cty. Dù Trúc khăng khăng từ chối nhưng lần này Diễm Phương quyết không nhượng bộ. Trúc đành nghe theo, vì nàng rất muốn được gặp Bắc hàng ngày.

– Anh có vẻ không vui? – Trúc ngẩng đầu lên nhìn Bắc.


– Không… Đâu có gì… – Bắc nói nhỏ.

– Anh không thích nơi này, đúng không? – Trúc hỏi.

– Không phải vậy… Anh chỉ thấy… Không được tự nhiên lắm thôi.

– Nơi này chỉ ở tạm thôi mà! Dù gì đâu phải nhà mình chứ…

Trúc chợt lóe lên một ý nghĩ tinh nghịch, nàng muốn anh quên đi cảm giác khó chịu.

Nàng tốc chăn đứng thẳng dậy. Cơ thể nàng trần truồng mơn mởn của nàng phơi bày trước mặt anh. Bắc tròn mắt ngạc nhiên. Anh chợt hiểu ý định của nàng, anh mỉm cười, gác tay ra sau đầu thưởng thức tiết mục hay.

– Anh cầm điện thoại lên đi. Quay phim em đi. – Trúc nói.


Trúc đi sang phía cửa phòng, quay lại nhìn anh chờ đợi. Bắc đưa chiếc điện thoại lên, tiếc là điện thoại anh không phải loại tốt, màn hình nhập nhòe không rõ lắm, nhưng dáng người tuyệt đẹp của nàng hiện lên khá rõ.

Trúc mỉm cười, hai chân thon dài của nàng sải những bước dài zic zac, hai đầu gối nối tiếp nhau vẽ một đường thẳng tắp vô hình. Bắc hít một hơi thật sâu, máy tập trung vào hai chân thon dài của Trúc. Những bước catwalk của nàng có gì đó khác lúc trước, anh không biết chính xác nhưng nó trông tự nhiên như con người sinh ra để bước đi như thế. Anh thẫn thờ, màn hình điện thoại hiện lên phần mu trắng hồng nhẵn nhụi của Trúc. Nàng đứng ngay sát trước mặt anh, nhoẻn miệng cười.

– Anh xấu lắm. Sao tập trung vào mỗi chỗ đó thế! – Hai má nàng hơi hồng lên, tay che chiếc điện thoại lại.

– Ahh… Không phải đâu. Anh… Em bước đẹp lắm Trúc à! Anh nói thật đấy, những bước chân của em có lẽ đã tiến bộ rất xa so với lúc trước. – Chợt Bắc ngưng một chút, anh như đang lắng nghe gì đấy.

Tít… Tít… Tít…Có tiếng gì đấy vang lên bên ngoài phòng.

– Em có nghe tiếng gì không? – Bắc hỏi.

– Em không nghe gì hết. Anh muốn đánh trống lảng hả? – Trúc xông tới kéo lớp chăn của anh ra – Em phải phạt anh…cái tội quay phim mất tập trung…

– Ha.. Ha.. Muốn phạt anh gì nào? – Bắc đứng thẳng lên, dương vật đung đưa trước mặt Trúc.

– Dám khiêu khích em hả? Ra đây.. – Tay nàng chộp lấy dương vật anh kéo nhẹ.

– Ahhh.. Trời ơi… Buông ra… Đứt ra không còn mà sài đâu.. – Bắc la oai oái pha trò, nhưng anh vẫn mặc cho nàng nắm dương vật mình kéo đi.

Trúc cứ thế nắm dương vật Bắc lôi đi vòng vòng ngoài phòng khách. Nàng cười nắc nẻ vì những câu van xin gỉa vờ của anh.

Đột nhiên, cánh cửa chính bật mở. Bà Xuân mở rộng cửa cho Diễm Phương bước vào.


– Ahhh.. Ahhh…

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.