Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 66

Sau Ánh Hào Quang

66 Chương 66

– Không có gì? Vậy thì cô giải thích như thế nào về tấm hình hai người hôn nhau say đắm sau cánh gà đêm hôm qua? Sáng nay đã có hai tờ báo đăng lên. Theo tôi thấy nụ hôn đó.. Không thể là bạn bè được …

Tai Trúc lùng bùng. Nàng tắt máy. Hình sao? Nàng vùng dậy chạy ra phòng khách, mở máy tính lên.

Tấm hình khá mờ nhạt, chụp trong bóng tối. Nhưng có thể thấy rõ hình dáng trang phục của hai người. Chính nàng và Phát không thể lầm lẫn. Nàng tựa hẳn người vào lòng anh ta, ngửa mặt lên. Môi hai người cuồng nhiệt dính chặt với nhau. Nụ hôn này mê đắm hoàn toàn tự nguyện. Trúc thầm trách mình để cảm xúc đi quá chớn.

– Em đã thay đổi!

Đột nhiên tiếng anh vang lên sau lưng nàng. Trúc bừng tỉnh gấp laptop lại. Nàng quay lại nhìn anh, áy náy, quả thật nàng cũng không biết biện minh thế nào.

Bắc xoay lưng đi vào phòng. Anh mặc quần áo và gom hết các quần áo cũ của mình treo trên tủ áo nàng. Trúc sững sờ tựa cửa nhìn anh. Nàng không hiểu anh đang làm gì. Mãi đến khi anh lách người bước qua cửa, nàng mới choàng tỉnh.

– Không.. Bắc.. Anh làm gì vậy? Em xin lỗi anh.. Em xin lỗi … – Trúc ôm chặt lấy cánh tay anh, giọng nàng nghẹn ngào.

– Em.. Em không hiểu sao lúc đó em lại không ngăn anh ta lại… Em… có lẽ.. Em quá vui… Anh la mắng em đi! Anh muốn sao cũng được mà… Anh đừng như vậy… Em không không sống thiếu anh được đâu… – Trúc ôm ghì lấy anh, nức nở.


Bắc đứng im. Anh nhắm mắt lại, môi mím chặt. Chợt Bắc mở mắt ra, đôi mắt anh lóe một tia kiên quyết.

– Tôi chán kiểu làm lỗi rồi xin lỗi của cô rồi ! Cô cứ tự do tùy thích, ban ân huệ cho những anh chàng xunh quanh cô. Không cần quan tâm đến tôi. – Anh muốn vùng tay ra khỏi nàng, nhưng Trúc kiên quyết níu lại.

Trúc sững sờ nghe giọng cay nghiệt của anh, hai mắt nàng nhòa lệ.

– Không… Em xin anh mà… Em không cần ai hết… Em chỉ muốn được bên anh… tha thứ cho em.. Em xin lỗi… Anh..

Bắc đưa tay ngăn lời nàng lại.

– Đủ rồi…Cô thử nhớ xem thân thể của cô đã qua tay bao nhiêu người đàn ông? Tôi chán ăn đồ thừa của người khác rồi…

Trúc sững sờ không tin vào tai mình. Trước đây, có đánh chết nàng cũng không tin sẽ có một lúc anh nói với nàng những lời như vậy. Từng lời của anh như những nhát dao đâm sâu vào tim nàng. Sự đau đớn làm nàng chết lặng.

Hình ảnh anh nhòe đi trong mắt nàng. Cánh cửa sập mạnh. Trúc ngã quỵ xuống sàn, hai mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà. Trái tim nàng đã tan nát trong bàn tay anh.


“Không thể nào?”

“Đây chỉ là một cơn ác mộng.”

“Khi mình tỉnh dậy… Mọi chuyện sẽ như cũ.”

– Ahhhhh… Ahhhh…

Bắc ngồi gục đầu trên bậc thang, nước mắt anh dàn dụa trong hai lòng bàn tay run rẩy. Tiếng khóc của nàng làm anh đau thấu tâm can.

“Trời ơi.. Mình đang làm gì vậy?”

“Mình đã đạp đổ mọi thứ tốt đẹp nhất.”


“Làm như vậy có thật sự là vì nàng sao?”

Bắc thấy cổ họng mình nghẹn cứng, mùi tanh nồng của máu dâng lên. Anh che miệng lao xuống lầu.

______________________

– Dzô… Dzô… Trăm phần trăm!

Tiếng cụng ly reo hò của ông Hoàng, ông Chen và Hào Nam nghe rõ nhất, vang vọng từ bên trong căn phòng ra tới bên ngoài.

Trúc đứng tựa vào thành ban công. Phía dưới là những con đường li ti, ánh sáng vàng óng ả như những dòng rượu chảy dọc theo bờ biển. Nàng như đang chìm đắm trong một thế giới riêng, nơi chỉ có những hình ảnh lung linh và âm thanh duy nhất là tiếng gío biển. Thành phố biển về đêm thật đẹp.

Bẵng cái đã qua 3 tháng, ba tháng dài không có anh. Trúc lao đầu vào công việc như cuồng như dại để mỗi tối về mệt lả người, mau chóng chìm vào giấc ngủ. Nàng không muốn thao thức, trằn trọc nhìn chiếc điện thoại chẳng bao giờ reo vang với số của anh.

Sau ngày hôm đó, Trúc đã bình tĩnh suy nghĩ lại. Nàng đến nhà tìm gặp anh. Nhưng anh tránh mặt. Chú Thuận chỉ lắc đầu không nói gì, cũng không mở miệng mời nàng vào nhà. Trúc đã khóc rất nhiều. Nàng về quê với cha mẹ, nằm sốt li bì ở nhà suốt một tuần. Trong cơn mê sảng nàng luôn gọi tên anh, nước mắt chảy ướt cả gối. Rồi công việc bắt đầu, nàng phải quay lại Sài Gòn với tâm trạng nặng nề.

Kết quả cuộc thi Người mẫu ảnh không nghi ngờ gì thuộc về Trúc. Tên của nàng được nhắc đến liên tục trên các mặt báo. Helen Thanh Trúc bắt đầu là cái tên xuất hiện khắp nơi, sàn thời trang, chụp hình, sự kiện… Nhưng nàng như vô cảm trước những điều đó, chỉ thực hiện theo yêu cầu của Diễm Phương. Thù lao và lương Cty gửi vào tài khoản của nàng, nàng chưa bao giờ thắc mắc, hầu như tất cả được chuyển thẳng về quê cho cha mẹ. Quần áo trang phục, phụ kiện của Trúc đều được Diễm Phương trang bị. Nàng như một cỗ máy kiếm tiền không đòi hỏi, không mệt mỏi.

Đêm nay mọi người ăn mừng bộ phim được Sở Văn hóa duyệt công chiếu, địa điểm tập hợp tại tầng thượng President Suite của khách sạn Imperial Vũng Tàu.

Đột nhiên bàn tay nàng truyền đến cảm giác ấm áp. Trúc mỉm cười, nàng biết người vừa đến sau lưng mình.

– Anh đang uống hăng lắm mà. Sao lại ra đây? – Nàng hỏi.


– Ha ha… Vui thì vui thật. Nhưng em ở ngoài này, anh lo em bị cảm lạnh. – Giọng Hào Nam ấm áp bên tai nàng.

Đôi môi anh áp sát, hơi thở nóng của anh phả lên làn da làm Trúc thoáng rùng mình.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.