Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 67

Sau Ánh Hào Quang

67 Chương 67

Suốt ba tháng qua, Hào Nam luôn ân cần chăm sóc nàng. Nhưng anh không đòi hỏi nàng bất cứ điều gì, vì anh biết vết thương lòng của nàng còn rỉ máu. Bản thân Trúc rất quý anh vì điều đó. Nhiều lần Trúc tự hỏi nếu trái tim nàng không thuộc về anh, liệu nàng có tiếp nhận tình cảm của Hào Nam không?

– Trúc ơi! Sau hôm nay và tuần sau trong buổi công chiếu, đến bao giờ mình mới gặp nhau. Em sẽ nhớ anh chứ? – Hào Nam hỏi.

– Có chứ! – Trúc không chần chừ trả lời anh.

– Em nói thật không? – Anh mừng rỡ.

– Sao em lại nói dối anh? Nhớ anh, cũng như nhớ tất cả mọi người trong đoàn phim vậy đó. – Trúc nói rất nhẹ nhàng.

– Trời. Không phải như vậy. Ý anh là… – Hào Nam vò đầu bứt tai.

Trúc quay lại nhìn anh mỉm cười.

– Em hiểu ý anh mà. Em sẽ nhớ anh. – Nàng nói nhỏ.


Đôi mắt anh sáng long lanh dưới ánh đèn vàng hắt ra từ bên trong. Đôi mắt ấy quá quen thuộc với nàng suốt nhiều tháng trời đóng phim, suốt hàng trăm phân cảnh mặt đối mặt, môi kề môi. Nhưng chưa bao giờ nàng thấy nó buồn như vậy.

– Anh… Em có thể cho anh hôn em một lần không? – Hào Nam chợt hỏi.

– Anh hôn em chưa đủ nhiều sao? – Trúc tinh nghịch hỏi lại.

– Không, đó là Nhật Minh hôn Thúy Hà, vợ anh ta. Đâu phải anh hôn em? – Anh biện minh.

– Anh… – Trúc che miệng cười.

Đột nhiên nàng suy nghĩ, hình như suốt ba tháng qua nàng không nhận được một nụ hôn đúng nghĩa. Bờ môi nàng đã khô, đã quen cảm giác lẻ loi trống vắng.

Trúc đứng lặng im nhìn Hào Nam, chợt nàng nhắm mắt lại. Nàng ngạc nhiên vì cảm nhận cơ thể mình hơi run. Vì sao như thế? Mình và anh ta đã hôn nhau khi đóng phim nhiều đến nỗi không nhớ hết. Vì sao bây giờ lại khác?

Hơi thở anh nồng nàn áp sát, đôi môi anh run rẩy đặt lên môi nàng một nụ hôn, đơn giản vụng về như thuở mới lớn. Chợt da mặt Trúc cảm thấy ươn ướt, một giọt nước rơi xuống lăn dài. Nàng thoáng ngạc nhiên mở mắt ra. Đôi mắt anh nhắm nghiền, mí mắt rung rung, nước mắt anh trào ra, chảy dài trên mặt.


– Anh sao vậy? – Trúc hỏi.

– Anh muốn giây phút này mãi mãi không bao giờ trôi qua. – Anh nghẹn ngào nói.

Trúc im lặng, đôi mắt trong veo của nàng ngay sát mặt anh. Nhìn anh khóc, lòng nàng chợt thấy nhói đau.

Nàng hôn anh, giọt nước mắt anh mặn mặn trên đầu lưỡi. Lưỡi anh và nàng cuốn lấy nhau mê đắm. Thân thể nàng mềm mại nhỏ bé trong cánh tay anh.

Tối khuya hôm đó, Trúc trằn trọc mãi, vẫn không ngủ được. Nụ hôn cháy bỏng đó cứ vươn vấn trên đôi môi của nàng. Cơ thể nàng dường như rất lâu rồi không rạo rực khó chịu như vậy.

– Tin Tin Tin.

Tin nhắn của Hào Nam.


“Em ngủ chưa? Anh không ngủ được.”

Hào Nam nằm trên giường nhìn chiếc điện thoại, thật lâu không có hồi âm. Anh thất vọng, thở dài. Chợt màn hình điện thoại sáng lên.

“Em cũng không ngủ được.”

Anh hồi hộp nhắn lại.

“Em đi dạo biển đêm với anh nhé.”

Bãi biển đêm thật yên bình. Xunh quanh không một bóng người, chỉ có tiếng sóng biển ì oạp vỗ lên bãi cát. Ánh trăng đêm nay thật sáng, soi xuống đổ dài bóng của hai người tay trong tay.

Bàn tay thon dài mềm mại của Trúc nằm gọn trong lòng bàn tay Hào Nam. Nàng mặc một chiếc váy đen dài chấm gót, khoát một chiếc khăn choàng cổ màu trắng. Đôi mắt nàng long lanh nhìn những con sóng óng ánh dưới ánh trăng ùa vào, rồi vỡ tan dưới chân nàng. Nước biển đêm thật ấm, trái ngược hoàn toàn với những cơn gío lạnh phía trên.

– Em biết tại sao nước biển lại ấm không? – Anh hỏi nàng.

– Vì sao?

– Vì biển đã hấp thu ánh nắng của cả một ngày, để sưởi ấm cho trời đêm bớt lạnh lẻo.

Đột nhiên Trúc dừng lại. Hào Nam quay lại nhìn nàng.

– Hồi nhỏ em rất thích tắm biển… Hi hi.. – nàng bật cười, như nhớ lại.


– Anh thì lâu lắm rồi không tắm biển. – Hào Nam nói.

– Anh không thích biển ah? – Trúc ngạc nhiên hỏi.

– Anh rất thích là đằng khác. Nhưng anh không được phép tắm biển. – Hào Nam nhúng vai bất đắc dĩ.

– Tại sao? .. Ah… Em biết rồi. Anh sợ đen da. Ha ha.. – Trúc bật cười nắc nẻ.

– Em … Ha ha… Không phải em cũng vậy sao… cô Helen Thanh Trúc ? – Anh bật cười.

– Vậy thì… Tắm biển đêm đi. – Trúc chợt nhìn anh nói, miệng nàng mỉm cười như nói đùa, nhưng đôi mắt nàng lại nghiêm túc như nói thật.

– Em đang đùa đúng không? – Hào Nam sững người nhìn nàng. – Nhưng.. Đồ bơi đâu mà tắm chứ.

– Ai cần đồ bơi nào? – Trúc nháy mắt với anh.

Nàng đưa tay lên cởi dây váy, trước ánh mắt sững sờ của Hào Nam. Chiếc váy dài rơi xuống chân nàng. Cơ thể lõa lồ của nàng chỉ còn lại một mảnh quần lót nho nhỏ. Nàng cúi xuống, tuột luôn chiếc quần lót xuống dưới. Hai tay nàng dang rộng, hít một hơi thật sâu, bộ ngực căng lên, trắng muốt loang loáng dưới ánh trăng, giữa hai chân thẳng tắp của nàng hai mép thịt múp míp hồng hồng. Hào Nam há hốc, không khép miệng lại được.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.