Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 72

Sau Ánh Hào Quang

72 Chương 72

– Xin lỗi… Tôi không nhận thứ này đâu…

Diễm Phương nheo mắt nhìn bàn tay của người đàn ông trước mặt đẩy phong bì dầy cộp về phía cô. Đôi mắt ti hí của ông ta không rời khỏi cặp đùi thon dài lộ ra dưới váy cô, Diễm Phương chợt hiểu ra.

Cô mỉm cười, lưng ngã ra, tựa vào ghế. Hai tay Diễm Phương gác lên thành ghế salon, lớp áo sơmi trước ngực căng ra, lộ những mảng da trắng nõn phập phồng giữa hàng cúc áo. Hai chân cô chậm rãi hở ra một chút, chỉ vừa đủ cho đôi mắt ti hí đối diện mở to ra.

Ông Đổng nuốt nước miếng, dù cổ họng khô cháy không còn tí nước. Ông chưa bao giờ đối diện một người phụ nữ đẹp và có mị lực lớn như vậy. Chiếc quần lót ren nhỏ bé kẹp giữa cặp đùi trắng muốt của Hoa hậu Diễm Phương làm ông đờ đẫn.

– Cái gì… cũng có cái giá của nó… ông nói phải không? – Diễm Phương nhìn bâng quơ, ngón tay se se chiếc nút áo trước ngực.

– Ah… phải phải… cái gì cũng có thể thương lượng… – Ông Đổng chậm rãi đi qua bên ghế cô.

Bàn tay ông ta run rẩy đặt lên một bên đùi của Diễm Phương, dừng ở đó như hỏi ý. Hai chân cô khẽ mở rộng ra thay cho lời chấp thuận. Bàn tay ông ta khẽ mơn trớn nhẹ nhàng, lướt dần đến sát mép váy.

– Tôi nghĩ là ông nên khóa cửa phòng trước thì hay hơn đấy! – Diễm Phương nhắc nhở.


– Ah… phải phải… – Ông Đổng đứng lên vội vã bước đến cửa phòng.

Diễm Phương nhếch mép cười, nhìn theo dáng đi ục ịch của gã, tay cô cho vào túi xách bấm nút trên điện thoại mình.

Ông Đổng hổn hển ngồi xuống ghế, ông ta quá mập, chỉ di chuyển một chút như vậy mồ hôi trán đã rịn ra. Diễm Phương đứng trước mặt ông ta, tay cô mở từng chiếc nút áo, làn da trắng mịn màn mờ ảo, hai núi đôi căng phồng ẩn hiện trước mặt ông ta. Ông ta chồm đến ôm choàng lấy vòng eo nhỏ của cô, úp khuôn mặt bóng nhẫy mỡ của mình lên ngực cô. Bàn tay ông ta gấp gáp luồn ra sau lưng, mở bung khóa nịt ngực của cô. Hai vú cô bị bóp vung lên, núm vú bị miệng ông ta mút chùn chụt. Diễm Phương mím môi khó chịu, không ít lần cô dùng kế sách này để đạt được điều mình muốn, nhưng chưa lần nào cô thấy kinh tởm như vậy. Cô có cảm giác mình đang bị một con heo dày vò.

– Ưm… nhẹ thôi anh… anh làm em đau đấy…

Bàn tay Diễm Phương xoa nhẹ lên cái đầu hói của ông Đổng, để mặc ông ta say mê ngấu nghiến hai vú mình.

– Em có đẹp không? – Diễm Phương bắt đầu kế hoạch của mình.

– Ưm… đẹp lắm… – Ông ta trả lời như nói ngọng với chiếc lưỡi bận bịu trên núm vú của cô.

Bàn tay ông ta chui vào váy của Diễm Phương, mân mê vùng da thịt mềm mại giữa hai chân cô. Diễm Phương cắn môi, hàng lông mày nhíu lại.


– Con bé… ưm… viết tắt là HH… rồi… cái gì… TD trong bài báo của anh là mấy đứa nào nhỉ? Em làm nghề này lâu như vậy, mà không đoán được đấy. – cô hỏi.

– Ừm… khà khà… tên giả thôi… chủ yếu là Helen T.T mới đưa em đến với anh đó… mấy đứa kia có gì quan trọng…

Ông ta kéo lệch đáy quần lót cô sang một bên, hai ngón tay miếc dọc âm hộ ẩm ướt của Diễm Phương.

– Con Helen này làm gì để anh phật ý ah?… Ưm..

Ngón tay béo mập của ông ta tách hai mép âm hộ của cô ra, chậm chậm chui vào…

– Ừm… Nhờ vả thôi … Đâu liên quan gì….

– Ưm… ơ… Người ta trả cho anh cái gì… Cũng như em sao? … Có đẹp như em không?


– Ưm.. Đẹp… nhưng không so sánh được với em…

– Ứ mà tin được anh… anh gần người nào thì khen người đó đẹp thôi… – Diễm Phương nũng nịu.

– Không… anh nói thiệt mà.. Con bé Nhật Vy đó sao bằng em được…

Diễm Phương mỉm cười đắc ý. Nàng xô ông Đổng bật ngửa ra. Ông ta ngơ ngác nhìn cô, miệng còn mở lớn, hai ngón tay bóng nhẫy run run…

– Chát… Chát…

Hai cái tát nảy lửa vào hai má ông ta. Ông Đổng há hốc, bàn tay run rẩy chỉ Diễm Phương không nói nên lời.

– Cái tát đầu tiên vì dám đăng tin nhảm nhí, cái thứ hai vì dám chạm đến người tôi… Đồ con heo…. – Diễm Phương sắt mặt băng lãnh, nhanh chóng mặc quần áo lại.

– Cô …. Cô dám…

– Tôi muốn anh ngay ngày mai đăng một bài đính chính và xin lỗi Helen Thanh Trúc.. nếu không… đọan ghi âm này sẽ thay anh làm việc đó… – Diễm Phương lắc lắc chiếc điện thọai rút ra từ túi xách mình.

Ông Đổng ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại trong tay Diễm Phương. Ông chợt hiểu ra mình thật ngu ngốc, chán nản, thân hình nằm bẹp trên ghế.

________________________________________

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.