Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 75

Sau Ánh Hào Quang

75 Chương 75

– Đây là ông Huỳnh Trân – Chủ tịch tập đoàn Tín Huy – Nhà tài trợ chính cho toàn bộ cuộc thi Hoa hậu Điện ảnh năm nay. – Diễm Phương nhã nhặn giới thiệu người đàn ông trước mặt với Trúc.

Buổi họp mặt chúc mừng Tân Hoa hậu do Cty Sunshine tổ chức ngay sau Lễ đăng quang vừa kết thúc tại sảnh khách sạn ngay trong khu du lịch. Diễm Phương dường như rất tự tin rằng Trúc sẽ chiến thắng, cô ta sắp đặt mọi thứ từ trước. Khách mời bao gồm đại diện Nhà tài trợ, Ban tổ chức và các đối tác của Sunshine bay ra từ Sài Gòn.

– Rất hân hạnh được gặp cô Thanh Trúc. Cô là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng gặp…- Ông ta đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt hơi cứng lại của Diễm Phương – A… ý tôi nói là… nói là…

– Hi hi… – Trúc che miệng bật cười trước vẻ lúng túng của ông ta.

Ông Huỳnh Trân chạc 55 tuổi, dáng người bệ vệ, mái tóc hoa râm, khuôn mặt hồng hào. Đặc biệt cánh mũi ông ta rất to, loại mà người ta hay gọi là “mũi lân”, tượng trưng cho những người đàn ông thành đạt, giàu có.

– Không sao… Tôi không để ý đâu mà! Trúc dù sao cũng trẻ hơn tôi vài tuổi. – Diễm Phương nói xen vào.

Khuôn mặt tươi cười của Trúc đột nhiên cứng lại, nàng bắt gặp một gương mặt nàng không bao giờ quên đang nhìn mình.

Kenny Trần.


Hắn mỉm cười nâng ly champagne trong tay về phía nàng như chúc mừng. Trúc nghiếng răng, quay mặt đi tránh ánh mắt của hắn.

Càng lên cao, đến khi cả vị trí Hoa Hậu cũng nắm trong tay, Trúc càng hiểu ra mình đã suy nghĩ quá đơn giản. Nàng chưa tìm ra bất cứ lối đi nào để thực hiện lời thề của mình, trả thù cho Duyên.

– Xin lỗi… Tôi xin phép…

Trúc đi ra hành lang, đám đông tách ra nhường đường cho nàng. Ông Huỳnh Trân nhìn theo dáng người Trúc, thầm nuốt nước bọt.

– Cô không quên giao kèo của chúng ta chứ? – Ông quay sang hỏi Diễm Phương.

– Ông yên tâm. Tôi nào dám quên chứ! Để tôi nói với con bé! – Diễm Phương mỉm cười nhìn về phía Trúc.

Cơn gío lùa vào, mái tóc Trúc chỉ khẽ run lên một ít, rồi cứng đờ như cũ. Tóc nàng được trang trí kỹ càng, phủ kín một lớp keo thật dày từ trước buổi lễ. Nhan sắc mà khán gỉa nhìn thấy được trau chuốt từng ly, nhưng dường như họ thích thú điều đấy. Một sự gỉa tạo cứng nhắc. Gỉa tạo như bộ mặt tươi cười của Trúc trên sân khấu, dù phải cố đè nén sự đau đớn do thí sinh khác cố tình dẫm lên chân.

“Đây là đích đến của mình sao? Trống rỗng, đơn độc.”


Có tiếng bước chân vang lên sau lưng Trúc, nàng không quay lại. Nhưng nàng nhận biết tiếng giày cao gót gõ đều đều trên sàn nhà của Diễm Phương.

– Chị có việc cần bàn với em… – Diễm Phương nói.

– Chị cứ nói. – Trúc nói nhỏ.

– Trước đây, vì để thuận lợi cho em chiến thắng… Chị có thỏa thuận một việc với ông Huỳnh Trân… – Cô ta nói giọng đều đều.

Trúc quay lại nhìn Diễm Phương. Nàng chợt hiểu ra nhiều điều. Mọi việc không đơn giản là một cuộc thi.

– Chị muốn tối nay em tiếp ông Huỳnh Trân…. – Diễm Phương đưa tay lên ngăn lời nói của Trúc. – Chị biết chị tự ý làm như vậy là thua thiệt cho em, nhưng đây không phải là việc gì lạ! Ngay cả bản thân chị trước đây cũng phải đánh đổi bản thân mình.

Trúc hít một hơi thật sâu, lời nói đanh gọn.


– Tôi hiểu chị đang nói gì. Nhưng tôi chỉ trả lời chị một tiếng. Không… Nếu chị muốn.. Thì đây.. Tôi trả lại cho chị. Tôi không cần nó nữa… – Trúc giựt phăng chiếc vương miện trên đầu nhét vào tay Diễm Phương.

– Trúc… Cô đứng lại cho tôi…

Diễm Phương ***g lộn dậm chân, nhìn theo bóng lưng Trúc tất tả chạy ra ngoài.

____________________

Trúc chạy thẳng về phòng khách sạn của mình. Nàng vội vã thu dọn quần áo của mình, đóng nắp vali đi ra cửa. Cánh cửa bật mở, một người đàn ông đã đứng chắn ngang trước cửa phòng.

– Là ông! – Trúc nghiến răng căm giận.

– Ha ha.. Đúng, là tôi. Đã lâu không gặp. – Kenny Trần bước vào phòng, khép nhẹ cánh cửa sau lưng trước đôi mắt bàng hoàng của Trúc.

– Ông cút ra ngoài.. Tôi hét lên đấy… – Trúc lùi lại, bỏ vali xuống.

– Tôi có làm gì em đâu… – Ông ta nhúng vai như vô tội. – Tôi chỉ muốn nói chuyện với em thôi.

– Tôi không có chuyện gì để nói với ông hết. – Trúc quay mặt, tránh ánh mắt soi mói của ông ta.

– Em đẹp lắm. – Ông ta bước đến sau lưng nàng, tay vuốt nhẹ lọn tóc sau lưng Trúc. – Đẹp hơn đêm hôm đó rất nhiều.

– Ông… – Trúc quay phắt lại, hai mắt băng lãnh tức giận.


– Tôi xin lỗi… Tôi không muốn kết quả như vậy đâu… ngàn vạn lần không muốn. – Ông ta cúi sát vào mặt nàng. – Bao nhiêu đêm tôi vẫn nhớ đến em… thân thể mềm mại của em.

Ông ta hôn nhẹ lên môi Trúc, lưỡi khẽ tách hàm răng nàng ra, run rẩy thưởng thức mùi hương thương ngát trong miệng nàng.

– Ưmmm… Ahhh…

Ông ta đẩy bật Trúc ra, mặt nhăn rúm lại, tay bụm lấy miệng mình.

– Lần sau ông không may mắn như vậy đâu. – Trúc nói, nàng nhổ toẹt bãi nước bọt xuống thảm.

Nàng xoay người đi ra ngoài, bỏ lại chiếc vali lăn lóc trên sàn nhà.

– Ha ha.. Cũng đáng.. Cũng đáng… – Kenny bật cười, đưa đầu ngón tay dính chút máu vào miệng nút ngon lành.

_____________________

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.