Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 65

Sau Ánh Hào Quang

65 Chương 65

Nét mặt Bắc đang tươi cười chợt hơi cứng lại, anh nhìn thấy vài cái bỉu môi từ phía đối diện. Diễm Phương chỉ khoanh tay ngồi nhìn, khóe miệng nhếch nhẹ.

– Tôi nói thật… Xin lỗi có lẽ tôi hơi say… Nhưng tôi cam đoan mình vẫn ý thức rõ ràng mình đang nói gì… – Phát ngưng một chút, quay sang nhìn Bắc.

– Bộ sưu tập hôm nay của tôi mang tên “Lời tỏ tình của nắng” … Đó là hình ảnh còn mãi trong lòng tôi… Chiều hôm đó,…tại lò của chị Yến Vi…một đôi chân thiên thần sải bước trên sàn gỗ, không một tiếng nhạc, nắng chiều đổ dài theo bóng của nàng… Nàng đã cướp mất trái tim tôi….

Trúc sững sờ nhìn lên Phát, bắt gặp đôi mắt ươn ướt của anh ta đang nhìn mình. Phát hít sâu một hơi, anh chuyển mắt sang nhìn Bắc, ánh mắt anh phức tạp.

– Tôi rất hâm mộ anh đấy, anh bạn. – Anh nói với Bắc.

Mọi người im lặng, tất cả ánh mắt đổ dồn vào ba người. Trúc mím môi, nhìn xuống chân mình. Nàng cảm động vì lời tỏ tình can đảm của Phát, nhưng dường như không đúng thời điểm. Vậy lúc nào mới đúng? Trúc tự hỏi. Có lẽ không bao giờ.

– Cảm ơn anh. Tôi đôi khi cũng cảm thấy hâm mộ chính bản thân mình đấy. – Bắc nâng ly về phía Phát uống cạn.

– Ha.. Ha.. Ha.. Hay lắm.. Uống nào! – Phát hét lên.


– Dzô… Dzô… – Tiếng reo hò của mọi người vang lên.

Bắc bước ra ngoài. Anh đặt điếu thuốc lên môi, châm lửa. Kéo một hơi thật sâu.

– Khó chịu sao?

Đột nhiên có tiếng phụ nữ vang lên sau lưng Bắc. Anh quay lại nhận ra Diễm Phương bước đến, tủm tỉm cười.

– Tại sao tôi phải khó chịu chứ? – Bắc hỏi ngược lại.

Cô ta không dừng lại, mỗi bước chân đều tiến gần sát anh hơn. Đôi mắt cô ta rất đẹp, nhìn anh thật sâu. Tim Bắc đập nhanh, người anh cứng đờ như bị định thân. Cô ta dựa hẳn vào ngực anh. Cảm giác êm ái ấm áp truyền khắp toàn thân. Đôi môi đỏ mọng của cô ta hé mở, chậm chậm đưa đến sát mặt anh. Hơi thở cô ta thơm ngát.

Đột nhiên, Bắc quay mặt tránh đi. Anh nhích người sang bên cạnh. Tay anh run rẩy đặt điếu thuốc cháy dở lên môi.

– Ha.. Ha.. Có cá tính… Tốt lắm…- Diễm Phương bật cười.


Hầu như chưa có người đàn ông nào cưỡng lại được sự quyến rũ của cô ta. Nhưng Bắc đã làm được. Điều này làm Diễm Phương phải nhìn anh ta với ánh mắt khác.

– Không dám. Chẳng qua…tôi được miễn dịch. Người yêu của tôi cũng chẳng kém gì chị…- Bắc nói, anh không quay lại nhìn cô ta.

Hai mắt Diễm Phương nheo lại, lóe sáng.

– Đúng… Đúng… Thanh Trúc không hề thua sút tôi bất cứ điểm nào. Đúng lý mà nói, cô ấy sẽ bay cao hơn tôi. Nhưng đáng tiếc… – Diễm Phương ngưng lại.

– Đáng tiếc gì..? – Bắc hỏi nhỏ, anh dường như đã biết câu trả lời.

– Cậu đừng gỉa vờ ngây ngô. Cậu là người biết rõ tôi định nói gì… – Diễm Phương dằn điếu thuốc khỏi tay Bắc, đưa lên môi kéo một hơi.

Cô ta ném điếu thuốc xuống đất, xoay lưng đi vào trong.


– Là tôi sao? Tôi là gánh nặng của nàng sao? – Bắc lẩm bẩm như đang nói với mình.

________________________

Sáng hôm sau, hàng loạt các mặt báo thời trang đều đăng hình của Trúc. Số bình chọn của nàng trong cuộc thi ảnh tăng nhanh đến chóng mặt. Một cơn địa chấn dậy sóng làng thời trang toàn quốc. Cơn địa chấn mang tên Helen Thanh Trúc.

Trúc ngủ rất ngon, không hay biết gì. Một bên má áp lên ngực Bắc, trên bụng anh là một mảng mềm mại ấm áp. Bàn tay của anh vuốt dọc tấm lưng trần của Trúc. Mắt anh đỏ bừng nhìn lên trần nhà. Cả đêm qua anh không ngủ được.

Tối hôm qua, Trúc uống đến say mèm. Sau đó, nàng khăng khăng ngồi xe máy của anh, dù mọi người khuyên bảo nên ngồi ôtô Phát cho an toàn. Bắc một tay giữ cơ thể nghiêng ngã của nàng, mím môi chạy về. Anh căm ghét những ánh mắt nhìn theo hai đứa. Anh có thể mặc kệ họ khinh rẻ mình. Nhưng anh không chịu được ánh mắt thương hại dành cho nàng. Anh cảm thấy mặc cảm, cảm giác chưa bao giờ có trước đây.

“Nàng đã làm gì để người khác phải nhìn mình như thế chứ?”

“Nàng không có lỗi gì hết.”

“Nếu có… Đó là yêu anh”

– Ưm…

Trúc cựa người nhẹ. Hai mắt chớp chớp mở ra. Nàng nhìn anh mỉm cười. Anh còn ngủ.

– Reng… Reng… Reng…

Trúc nhíu mày chộp lấy điện thoại của mình. Số máy lạ.


– Cho hỏi phải số của cô Helen Thanh Trúc không? – Một giọng đàn ông lạ vang lên.

– Vâng. Tôi đây. – Trúc che miệng ngáp.

– Tôi là Văn Hùng – Phóng viên Báo Đời sống. Xin phép cô cho tôi đặt vài câu hỏi qua điện thoại. Mối quan hệ của cô và nhà thiết kế Hồng Phát như thế nào? Hai người quen nhau bao lâu rồi? – Anh ta hỏi liên tục như sợ nàng từ chối.

– Ah.. Anh hỏi sao? Tôi và anh Phát có gì đâu? – Trúc ngơ ngác hỏi lại.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.