Trở về truyện

Mùa Anh Đào Năm Ấy - Chương 27

Mùa Anh Đào Năm Ấy

27 Chương 27

Tuấn thức dậy cùng ánh nắng ban mai đã lên quá cây sào từ hồi nào. Gà không còn gáy đã từ lâu rồi, mà thay bằng tiếng chim sẻ chim chíp đâu đó trên ngọn cây. Lan mặc bộ đồ lửng bằng vải mềm ngồi đọc sách, chút chút lại quay xuống bàn ghi chép chi đó. Mái tóc dài chấm ngang lưng kéo ánh mắt đàn ông xuống đúng cái chỗ eo cong đầy gợi cảm.

Buổi sáng thường là lúc Tuấn hưng phấn nhứt. Con cu không làm gì cũng căng cứng, chổng ngược lên trên cơ thể trần truồng từ tối qua.

Ánh Lan nhoẻn miệng cười vén mùng chui vô. Hôm qua còn khờ khạo chứ bây giờ đã biết làm sao rồi. Dù chưa thành thục cho lắm nhưng đâu có sách vở nào nói là phải theo đúng qui trình ra sao đâu, cứ theo bản năng tự nhiên thích liếm thì liếm thích ngậm thì ngậm thôi.

Mà chỉ là ngậm cho có, chứ con cu đã ngổng lên rồi thì cần gì phải thổi kèn nữa. Ánh Lan cởi quần ra ngồi lên. Trời. Cái cảm giác lồn bao lấy cu thiệt là đã. Tuấn rên lên vì sướng. Chân dài nó có cái hay của chân dài. Hình như chân dài thì chuyển động nào cũng dài hơn một chút xíu, sướng hơn một chút xíu.

Lúc để con nhỏ nằm ngửa xuống thì nó ưỡn người lên, trời ơi nó sướng ơi là sướng vì tiện thế. Một lúc mệt nó nằm ẹp xuống thì vác cái chân lên vai cũng nhẹ nhàng không kém.

Nhưng mà đã nhứt là khi doggy từ đằng sau. Chân cao nên lồn để vừa tầm, cặc cứ vậy mà xông vô kéo ra. Tiếng chim hót hòa trộn với tiếng ư a của hai anh chị̣ làm cho buổi sớm mai thêm phần lãng mạn. Hoa trái ngoài vườn đang bước vào mùa xuân, rạo rực nguồn sống.

Ngực lép nhưng mà căng, lúc kích thích cương cứng lên bóp còn đã hơn là ngực bự chà má mà chảy xệ. Cho nên mới nói là tùy người tùy sở thích. Ở đời mà cứ kén cá chọn canh thì lắm mối tối nằm không. Còn hễ cứ thọt vô được một cái lồn là thêm mấy cái nữa đang nằm chờ đó.

Tuấn giật cái mùng ra cho khỏi vướng rồi đứng thẳng lên. Con Lan vẫn chống tay xuống đất, dang thẳng chân hứng trọn những cú đâm thốn hết cả âm đạo từ đằng sau tới. Miệng la chài bải vì sướng. Siết chặt tay vô háng con nhỏ, Tuấn nắc nắc rồi rút ra bắn tinh trùng xối xả lên tới trên mặt cô gái. Có tia trúng vô miệng nghe mằn mặn thèm thèm. Tối qua mang theo trong túi quần có một bao cao su thôi, nên sáng nay đành bắn hết ra ngoài vậy. Để mấy bữa tới con nhỏ uống thuốc rồi thì xả láng sáng dậy sớm.


Mãn nguyện. Tuấn lên lầu đánh răng rửa mặt rồi xuống rủ Ánh Lan qua bên cồn sắp xếp dây chuyền gọt khoai. Nói thì đơn giản vậy. Nhưng làm với số lượng nhiều khác với ở nhà một mình với hai ba ký khoai. Lột vỏ xong là không được để dơ, cũng không được phơi nắng lâu quá, và càng không được rửa bằng nước sông. Vậy thì làm sao chuyển qua bên này dùng nước giếng khoan từ dưới bơm lên, hay chuyển nước từ bên này qua. Rồi kỹ thuật cắt sao cho nhanh nữa. Không cần lấy nhiều vì phần bỏ đi dùng để nuôi con men làm phân vi sinh, không có uổng phí. Nhưng phải hướng dẫn cho người ta làm sao cho lẹ.

Qua mé chuồng heo lựa hai con vừa cỡ buộc dây dắt xuống xuồng máy. Tuấn chờ Lan lên ngồi rồi chạy qua bên cồn. “Hai con heo này thả cho ăn rau lang, Sẵn tới Tết mổ chia thịt cho mọi người luôn.

“Trời. Vậy là phải giao cho con Bảy coi.” Đám mấy bà mấy cô đang mần khoai chỉ vô một cô gái tuổi chừng ba mươi. Khuôn mặt bầu bĩnh thiệt là muốn đè ra mà nhét cu vô cái miệng sắc lẻm dễ thương.

“Chỉ là bí thư xã đó,” con Dung khều khều nói nhỏ. Tuấn cười cười nghĩ bụng chắc là ống điếu ùy ban nên mới lên chức nhanh vậy. Ở ngoài bắc cứ đẹp đẹp là cả ủy ban xài chung rồi cho giữ chức vụ gì đó, nên gọi là cái ống điếu, tức là điếu cày mà ngoài đó người ta hay hút chung. Nhưng mà con Bảy này thì không phải như vậy. Ba nó là cán bộ hưu trí, đàn anh của ông bí thư tỉnh ủy mới hết nhiệm kỳ giờ lên trung ương. Cho nên nó được cơ cấu, và sẵn làm công tác đoàn đội từ nhỏ, chuyển qua hội phụ nữ. Đi học trường đảng trung cấp bên Cao Lãnh thì quen thằng chồng bây giờ. Theo cơ cấu thì chồng làm chủ tịch xã, nhưng nó đã giữ chức bí thư thì chồng qua huyện khác, sáng đi chiều về, cũng không bao xa. Nó làm bí thư thiệt ra là không phải làm gì hết, mà chủ tịch xã này có việc gì cũng phải thông qua nó mới được. Công việc hàng ngày là chăm lo đồng áng theo cái kiểu vui chơi phong trào với bà con chòm xóm, và lo đối ngoại giao tế.

“Trời. Bữa nay mới có duyên gặp được cô Bảy.” Tuấn đưa đẩy. “Mấy bữa chỉ dám đứng ngoài xa mà nghe cô Bảy hò Đồng Tháp thôi.”

Người đàn bà quyền lực tưởng thằng cha này ra vẻ đại gia thì sẽ vẫn cười nói bên ngoài nhưng trong bụng thì gạt qua một bên. Nhưng tự nhiên được khen trúng ngay cái chỗ mà trước giờ vẫn mong đợi nhưng không được ai khen. Thì tự nhiên cái sự bẽn lẽn nó hiện hết ra trên mặt.

“Dạ tại hôm bữa em đăng ký đi học lớp gìn giữ bản sắc văn hóa dân tộc do trên tỉnh tổ chức. Cũng diễn báo cáo rồi thôi, nên rảnh rảnh thì hát cho nó khỏi quên bài. Mà cái điệu hò này thất truyền lâu rồi, giờ mới nhen nhúm gầy dựng phong trào trở lại, làm sao anh biết?”

“Trời. Uổng vậy. Hồi trào Pháp đĩa than 78 vòng cho máy quay dây thiều nổi tiếng lắm. Nhưng mà người hát trong đó chắc thâu thanh hồi còn nhỏ nên giọng luyến láy chưa mùi mẫn bằng em ̣đâu.”


Cô bí thư xã tự nhiên ngượng đỏ mặt, khác hẳn dáng vẻ ngày thường. Thiệt tình là ngoài việc luyện giọng hát thì những câu chữ trong đó đúng với nỗi lòng. Hồi đi học thì thấy thằng chồng đẹp trai phong độ, nhưng sau này đi làm so với mấy người bên doanh nghiệp thì kém xa. Chưa kể thân phận nghèo hèn, ráng cua được con vợ gốc gác để tiến thân, chấp nhận ở rể mà như người ta hay có câu so sánh giống như chó nằm gầm chạn. Nhưng mà nếu chỉ có vậy thì cũng không sao, vì cái chuyện trên giường kia mới là quyết định trong cuộc sống vợ chồng. Một tuần lễ thì hết 5-6 bữa phải nhậu nhẹt tiếp khách, về tới nhà còn biết làm ăn gì nữa, để con vợ một con đang tuổi phơi phới xuân tình phải ra ngoài ruộng mà thổ lộ cùng mây với gió.

“Thấy bé Dung nói, tưởng anh chỉ biết làm ăn. Hóa ra còn rành rẽ văn hóa nghệ thuật nữa. Anh có rảnh hôn? Qua nhà em uống miếng nước đi, rồi chỉ giáo cho em cái vụ hội quán.” Cúc - tên thật của cô Bảy bí thư nhờ vả.

Thì đi luôn chứ sao. Tuấn lấy chiếc xuồng phao chở Cúc qua bên nhà. Chạy dọc một đoạn. Cô gái đã ngồi sát mà xuồng chòng chành còn vịn vô người Tuấn, cọ ngực vô cánh tay nổi hết da gà lên. Lớn lên dưới miệt sống nước này từ nhỏ, sóng có lớn hơn nữa cũng nhằm nhò gì, nhưng chỉ tại cái mùi dầu thơm của người đàn ông này quyến rũ quá. Con nhỏ tự bào chữa cho hành động của mình.

Lên bờ, chàng lịch sự đỡ nàng như trong phim. Cô gái líu ríu khép chân bước lên bờ cho khỏi có cảm giác sợ dâm thủy bên dưới kia hễ cứ mở đùi ra là chảy tồ tồ xuống dưới.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.