Trở về truyện

Mùa Anh Đào Năm Ấy - Chương 24

Mùa Anh Đào Năm Ấy

24 Chương 24

Nhìn cái lưng cong của con nhỏ là Tuấn lại muốn đè nó ra giường. Hèn chi người ta mới nghĩ ra cái lệ là cưới xong rồi phải có liền tuần trăng mật để đôi trai gái không phải vướng bận tới chuyện chi khác ngoài đè nhau ra ngấu nghiến hưởng lạc thú cuộc đời.

Nhưng mà bữa nay quần cả ngày cũng mệt rồi. Ngủ đã rồi sớm mơi tính tiếp. Tuấn ra lệnh cho hệ thống máy thông minh khóa cửa tắt đèn rồi mở mấy bài nhạc acoustic nghe cho dễ ngủ. Con Đào khoan khoái ép chặt người vô thân thể ấm nóng của người tình để tận hưởng đêm chăn gối đầu tiên trong căn nhà thiệt đúng là trời tây nơi xứ ta.

Nhưng rồi tới gần sáng gà gáy mé xa xa thì Tuấn thức giấc bởi tại con cu bên dưới đang được con nhỏ Đào liếm láp túi bụi. Chắc mới học được từ con Dung hôm qua rồi làm đại. Tuấn mỉm cười quờ tay nhấc cái chân nó qua người mình, úp cái lồn non vô chính giữa cho thuận tiện, rồi banh cái khe ra, hết liếm con hến nho nhỏ đỏ hồng lại chui lưỡi vô cái lỗ nho nhỏ đang căng đỏ hết lên chờ được dương vật chọt vô.

Đã tới lúc. Để con nhỏ ở nguyên tư thế như vậy. Tuấn co đầu gối lên. Đẩy nó xuống dưới. Hai tay con Đào ôm lấy đầu gối người tình. Chân căng ra nhấc mông lên để con cu đang chĩa ngược lên hướng đúng vào giữa lỗ lồn, rồi từ từ ngồi xuống. Vô tới đâu là thấm tới đó.

Nhún nhảy một hồi thì Tuấn hạ đầu gối xuống, để con nhỏ phải chống tay xuống giường, rồi cầm tay vô mông nó điều khiển nhịp điệu. Con Đào thở dốc tập thể dục buổi sớm, há miệng táp không khí sớm mai.

Mỏi quá. Nó không còn giữ được nhịp dồn dập như người tình muốn được nữa. Rút chân ra, Tuấn quì gối doggy từ phía sau. Tư thế này làm cho dương vật thẳng nhứt dài nhứt đâm sâu nhứt vô bên trong. Đàn bà làm tình cả ngàn lần còn sướng âm ỉ huống hồ chi đứa con gái mới lớn này. Con Đào quằn quại rên rỉ trong khoái lạc đầu đời. Nghe giống hệt như tiếng nỉ non của đàn bầu, hòa trộn với tiếng bật bật lúc dương vật đâm vô như đàn kìm đang gảy gảy vậy. Chưa hết. Ngón tay của Tuấn còn móc móc nhè nhẹ đầu hột le như rải đàn tranh làm đứa con gái chịu hết nổi, nằm bẹp ra giường luôn, dạng chân ra chút chút cho người tình muốn làm gì thì làm.

Ngồi trên phần đùi đằng sau, bên dưới mông. Tuấn tiếp tục đâm vô lia lịa. Rồi nằm úp xuống nắc hết cỡ. Xuất tinh. Phía xa xa mặt trời bắt đầu le lói.

Nằm thêm một chút thì con Đào giựt mình. Tới giờ đi học rồi. Cuống cuồng mặc cái áo phông và quần thể thao vô. Hôm nay có giờ thể dục nên có dịp khoe cái áo lót mới với quần xịp hở mông với đám bạn gái trong lớp rồi. Mà thiệt là tiền nào của nấy. Mua đồ lót mắc tiền là hình thể bên ngoài dù là bộ quần áo đồng phục của trường vẫn khác xa nhau một trời một vực. Con Đào xỏ đôi giày bata vô rồi chạy nhanh ra cửa, như một cơn gió mà Tuấn chỉ kịp nhìn ngắm chứ không còn sức tóm lại đè ra xuất tinh thêm một trận nữa.


Mà cũng phải dành đầu óc cho những chuyện khác đang tấp nập chờ đợi trong ngày hôm nay. Nhận thùng với ống về thì phải uốn lại cho thành cái chốt chặn không khí, không thì rượu biến thành dấm hết. Rồi phải chạy qua ngân hàng cà phê sáng với ông bạn. Rồi ra công chứng. Rồi liên lạc với cô giáo mà con Đào nhắc bên đại học Cần Thơ để mua men vi sinh. Rồi còn phải sắp xếp coi lột vỏ khoai chỗ nào, vận chuyển ra sao. Quan trọng là phải có nguồn nước sạch để rửa, và nước tinh khiết để ủ. Mà lại giới hạn không cho người lạ vô nhà v.v. Nhiều phân đoạn phải tính toán. Hên là chuyện sửa chữa vận hành cái homstay bên làng hoa coi như là giao hết cho Hường lo liệu được. Muốn về đây hưởng phước không thôi cũng chưa được. Nhưng mà có việc làm chơi chơi vầy cũng vui, cho đầu óc hoạt động chứ đừng nhớ nhớ quên quên như mấy người già cả mất trí.

Mà bữa nay bên mé cồn như bừng lên sức sống. Mọi người nhận được tin con Dung bao thẩu mua khoai nên ai cũng khấp khởi ra thăm ruộng. Kiểu gì thì tới mùa cũng phải đào lên lấy đất trồng thứ khác. Nhưng mà không có tiền ăn Tết thì làm sao có ai vui cho được. Bây giờ gỡ lại được chút chút thì cũng có hứng mà ra thăm ruộng, rồi tính toán đổi công mà thu hoạch.

“Oan .. ơ ớ ơ ơ ờ ơ ơ ớ…” Câu hò đặc trưng của miệt Đồng Tháp Mười này bỗng cất lên giữa cánh đồng, len lỏi qua những đám lá cây đi thiệt là xa. Chui qua khe cửa vô phòng bếp đang thơm lừng mùi cà phê Ý expresso. Tuấn vác cái chân kính viễn vọng lên tầng trên soi tìm. “Ớ ơ ớ ơ ơ. Ngó lên trời, trời trong mây trắng. Ngó dưới nước, nước trắng lại trong. Lỡ duyên thì em chịu lỡ, chớ em đóng cửa loan phòng em đợi ơ ơ ớ ai.”

“Trời. Đàn bà xứ này thiệt đúng là…” Tuấn cười nghĩ thầm trong đầu. Như con chim đực đem tiếng hát của mình đi tán gái, thì tiếng hò của người phụ nữ là để thả thính ra khắp vùng, thổ lộ tình cảnh của mình cho cái người nào đó mà cô ta muốn nhắn gửi. Mấy bà sồn sồn mạnh ai người nấy góp giọng vô hò, sống lại một thời thiếu nữ.

Nếu như hồi xưa thì chắc là trai tân gái chiếc sẽ đua nhau đối đáp qua lại. Nhưng nay thì đàn ông còn sức khỏe đều lên Sài Gòn bán sức lao động hết cả rồi. Dưới quê là cả xóm đàn bà thèm chồng chỉ biết nhắn gửi tâm sự cho gió thổi bay đi mất mà thôi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.