Trở về truyện

Mùa Anh Đào Năm Ấy - Chương 20

Mùa Anh Đào Năm Ấy

20 Chương 20

Không có gì phải gấp gáp, Tuấn thong thả nếm thử rồi nhấm nháp từng đoạn da thịt trên người đứa con gái quê. Thường thì người ta ăn gì sẽ tiết ra mùi kiểu đó. Cho nên nhiều cô gái điệu đàng trên Sài Gòn hay ngoài Hà Nội thường bắt chước nhau ăn phở bún gì cũng kêu đừng cho hành. Lúc ăn thì thơm nhưng với đàn bà có nội tiết tố xấu sẽ biến thành mùi tanh tanh trên cơ thể. Gái nhà nghèo ăn uống khổ cực cũng dễ hôi, hay chí ít thì tóc cũng khét vì cháy nắng. Al Pacino từng được giải Oscar cho bộ phim về mùi hương của đàn bà. Phải “ân” thì mới nếm được luôn cả vị nữa. Mùi vị của con nhỏ Đào này ngon như những món đồ tiệc ngon hết biết dưới miền Tây này, ăn xong rồi chỉ muốn có tiệc tiếp đặng quay lại mà ăn nữa, như bánh mì nóng giòn cắt hình trái tim chấm với bò kho muối tiêu chanh ớt vậy. Ngon bá cháy.

Dương vật chưa căng lên, nhưng Tuấn vẫn đút vô rồi rút ra đẩy vào. Hồi còn trẻ muốn dồn dập làm tiếp hiệp hai ngay sau hiệp một cho gái sướng mê thì ông đều làm như vậy. Lần này cũng không khác. Chỉ vài lần chuyển động là cái cảm giác ấm nóng bên trong cùng sự co bóp nhẹ nhàng ngay lập tức kích thích thằng nhỏ phình to lên. Con Đào ngạc nhiên cảm nhận em bé của mình đang được dương vật nong dần ra, sâu dần vô, trượt tới trượt lui thiệt là đã, khiến nó cũng muốn ưỡn ẹo mông cho sướng.

Không để cho nó tự do. Tuấn đè một chân cho xuống, gác chân kia lên vai, như hồi nhỏ nhớ mang máng hình như có đọc đâu đó trong truyện Chú Kim hay Bảy ngày đêm khoái lạc chi đó.

Dương vậy đâm càng lúc càng mạnh. Càng lúc càng sâu. Càng lúc càng căng hơn.

Con Đào nằm kêu e é như con heo, sướng lên chắc cũng phải tới óc. Mặc kệ xung quanh có ai nghe thấy hay không. Đã quá mà.

Trời xanh gió mát. Tuấn đâm vô càng lúc càng dồn dập, rồi tới đỉnh điểm là rót hết vô bên trong. Khiến con nhỏ cũng bất ngờ lãnh nhận nguồn nhựa sống lần đầu tiên tan chảy vô bên trong cửa mình. Mông giật giật đầu khoái lạc.

“Ông ơi. Em phải uống thuốc liền bây giờ hay chờ tới chừng nào?” Con Đào bổng giựt mình hỏi.

“Em bị lần cuối cùng là khi nào?”


“Tính ra đúng ra là bữa nay em phải có rồi. Sau rằm.”

“Vậy không sao đâu. Chờ khi nào có thì uống theo tháng là được.”

“Dạ.” Con nhỏ ngoan ngoãn nghe lời người tình, úp ṃặt vô bờ vai chở che.

“Còn nếu em không sợ nuôi con thì khỏi uống.” Tuấn thì thầm.

Ở cái xứ này thanh niên lớn lên một chút là ráng tìm việc trên Sài Gòn, chứ không biết làm gì để ăn dưới này. Người ta kể ra nhiều thứ đặc sản cây trái, nhưng nâm được giá thì sâu bệnh lan tràn, còn được mùa thì rớt giá. Tuấn không bị vướng vô cái vòng luẩn quẩn đó. Có lương hưu từ bên châu Âu gửi thẳng vô ngân hàng. Có nhà cho thuê trên Sài Gòn. Thêm tiền lặt vặt kiếm được từ nhiều nguồn khác nữa. Không phải là đại gia nhưng lui tới mấy chỗ đại gia ăn chơi cũng không phải là điều gì quá sức. Thay vì chen chúc chờ đợi trong mấy cuộc thi người đẹp để tìm gái bao thì tại sao không tự mình đào tạo gà nhà đem đi thi chứ. Nếu mục đích là để hưởng thụ chứ không phải để sĩ diện khoe mẽ thì muốn tìm bao nhiêu hoa hậu không vương miện lại chả được cơ chứ.

Tuấn về dưới này không phải là để kiếm gái, chỉ là sẵn đồ ngon mà không thưởng thức thì phí của trời mà thôi. Một ngày nào đó mấy người đàn bà này đứng vững trên cơ ngơi của mình như bé Ngọc thì ông sẽ rời ra mà nhìn ngắm từ xa. Đó cũng là một cách để tồn tại trong cuộc đời này. Một thứ đạo để theo. Bây giờ mới chỉ giúp cho con nhỏ Dung làm bà chủ lò vịt, em Hường sắp sửa mở điểm du lịch đồng bằng cho dân văn phòng người ngoại quốc trên Sài Gòn về nghỉ cuối tuần. Còn nguyên cái cồn bên kia sẽ phải trở thành nơi canh tác nông nghiệp sạch và điểm du lịch cần đến. Lúc đó thì căn nhà này mới thật là giống spa nghỉ dưỡng như kế hoạch ban đầu.

Từ khi đào móng Tuấn đã đặt hệ thống ống dẫn nước muối để lấy hơi lạnh từ dưới đất từ từ chạy lên làm mát cho cả căn nhà, không cần tới máy lạnh. Mái tôn lạnh còn được lấp thêm những tấm pin mặt trời không chỉ che bớt ánh nắng mà còn cung cấp nguồn điện để chạy hệ thống bơm tưới tự động, và cả tủ lạnh với tủ đông trong nhà nữa. Khu vườn được thiết kế để chỉ cần một lao động là đủ làm hết mọi việc, với sự trợ giúp của máy móc chay bằng xăng chứ không cần thuê mướn thêm ai bên ngoài, trừ khi muốn thu hoạch cây trái để bán. Nhưng mà giờ thì ngay cả xoài cũng để cho đàn heo mọi ăn, một phần vì không muốn người ngoài vô trong đây. Mai mốt mấy người đàn bà này ai thích thì gửi xe lên Sài Gòn cho bé Ngọc bán, thừa tiền mua sắm. Mà coi bộ việc đó hợp với con Đào nhứt.

“Em thích đi xe máy đi học không?”


“Dạ không.” Anh Đào trả lời. “Chừng mai mốt em vô đại học thì ông mới mua cho em một chiếc Spacy nha. Cốp đựng được nhiều đồ.” Rồi cô gái xoay qua giọng nghiêm trang: “Nhưng mà em thích đi sắm đồ trên Sài Gòn. Nhiều thứ đẹp.”

“Để mai mốt mình qua Thái Lan hay Singapore mua cho nó rẻ.” Tuấn đáp. Con nhỏ mắt rạng ngời vì hạnh phúc. Với người Việt ở châu Âu thì cuối tuần đi đây đó nước này nước kia chơi hay lái xe hàng trăm cây số thăm nhau là bình thường, chứ còn ở Việt Nam nhiều khi chỉ vài chục cây số từ xã ra huyện lỵ đã là một thế giới hoàn toàn khác rồi. Có tiền cũng không biết tối ngủ đâu ngày đi đâu. Cho nên con Đào mừng hết lớn là dĩ nhiên rồi.

Con nhỏ quay qua kẹp hai chân vô chân ông Tuấn, hạnh phúc tràn trề.

Tuấn thì nằm vừa vuốt ve Anh Đào vừa nhìn quanh tính toán. Mé bên kia sẽ trải thảm cỏ nhân tạo hay đóng bục gỗ cao rồi để cái nệm cao và ghế lên. Bên trên lấy miếng nhựa trắng chuyên dùng căng làm mái che kiểu lều trại du mục Ả-rập, chỉ cần một cây cột thép chống lên rồi xung quanh neo dây cáp xuống là được. Chỗ đó che mưa che nắng, học đàn, vẽ tranh, hay lột truồng nhau ra ân ái đều tiện lợi hết. Đặt thêm mấy cái máy siêu âm đặt mua từ bên Nhật về để đuổi muỗi nữa là ngon lành.

Bổng nhiên Tuấn nảy ra một ý.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.