Trở về truyện

Mùa Anh Đào Năm Ấy - Chương 18

Mùa Anh Đào Năm Ấy

18 Chương 18

Cả buổi sáng con bé Anh Đào ngồi ở trường mà không bỏ được chữ nào vô đầu, chỉ mong chờ sao cho sớm tới trưa. Trước khi đi học đã mở hộp lấy tiền đặng chút nữa ghé chợ mua đồ ăn. Trong tủ còn nhiều thứ lắm, nhưng đều phải nấu. Mấy cái món quà vặt này học sinh thường hay ăn, mà mua mang về tới nhà vẫn không phải nấu lại cho nóng. Bò bía. Gỏi đu đủ bò kho. Bánh bèo. Bánh bột lọc. Bột chiên cũng vậy. Chỉ có nước rau má là phải lấy thêm đá chút nữa bỏ vô uống mới đủ lạnh.

Tới nhà là nó lật đật ra giếng tắm, rồi vô mở tủ má nó lấy cái váy đầm vải xếp li mà nó đã tính sẵn từ tối hôm qua. Nhưng rồi thấy áo xu cheng làm xấu ngực nên nó bỏ luôn ra. Và quần xì líp nữa. Quê quá. Không hợp với chất vải của chiếc váy mắc tiền này. Nó thấy mình giống hệt như cô diễn viên người Pháp trong bộ phim Người Tình nổi tiếng mà ai ở cái xứ Sa Đéc này cũng biết. Xong cái là chạy ào như một cơn gió nhẹ thơm mát giữa trưa qua vườn anh đào.

Phần ông Tuấn thì buổi sáng thức dậy trong căn nhà tĩnh mịch. Tối qua Hường đã về còn con Dung sau khi làm vịt rồi giao cho xe xong là cũng về bên kia sông, trả lại không gian riêng tư cho ông chủ nhà kín tiếng. Bật ấm lên nấu miếng nước sôi để pha cà phê, Tuấn với tay lấy bao miến Phú Gia xé ra cho vô tô, rồi bỏ mấy miếng thịt heo ba rọi còn dư trong tủ lạnh vô, cùng với giá và mấy lá húng quế. Cuộc đời nghĩ cũng thiệt là đáng hưởng thụ đó chứ. Nếu là người biết ăn biết chơi thì một gói mì ăn liền cũng là đặc sản, như hồi đầu mới ra của nhãn hiệu hai con tôm của Miliket đó.

Đứng dậy rửa tô rồi cầm ly cà phê bự chảng pha loãng nhách theo kiểu Americano, Tuấn dạo một vòng quanh khu vườn mà tính ra chắc cũng phải 5-6 héc-ta gì đó, quanh co ngoần ngoèo cho lúc thiết kế đã cố tình phân ra như vậy. Miếng vườn không chỉ khác kiểu canh tác ở Việt Nam về cây trồng, mà còn cả kỹ thuật chăm sóc nữa. Mỗi khu được phân cách hẳn ra bằng các loại hàng rào tự nhiên và cổng tự động. Heo thả cho ăn hết vườn khoai mì còn bỏ lại không thu hoạch hết thì qua bên mấy gốc xoài ăn trái chín rụng đầy dưới đất. Gà từ bên này qua bên kia không tốn tiền mua cám hay công sức băm rau.

Vườn anh đào là đẹp nhứt, và được chăm chút nhiều nhứt. Bao quanh bằng cả trăm loại hoa hồng khác nhau. Trên cây treo lan, dưới đất là đôi công mà con đực thỉnh thoảng lại xòe lông ra ve vãn con cái. Cảnh sắc đẹp như vậy,, bảo sao người Nhật tới mùa lại không mang đồ ăn ra vườn đào ngồi ngắm sakura cả ngày không chán. Chỉ khác là bên đó người ta trải sỏi theo kiểu vườn thiền, còn ở đây Tuấn làm thảm cỏ giống như thiết kế trong vườn thượng uyển Kew Gardens nổi tiếng bên Anh, chỉ thiếu ngôi lầu cao 10 tầng mà thôi.

Mang theo cái loa Echo nho nhỏ của Amazon ra để xuống đất, Tuấn ra lệnh cho phần mềm: “Alexa, please play guqin music.”

Tiếng đàn cổ cầm kỳ quái cất lên. Vườn anh đào như lại biến tiếp thành một nơi nào khác nữa. Một thứ rõ ràng là bồng lai tiên cảnh nhưng lại rất là trần gian đời thực. Mang sẵn cái gối nhỏ bọc da từ trong nhà ra, Tuấn nằm ngấm trời xanh qua kẽ lá rồi thiếp đi vào trong giấc ngủ ngày.

Chàng Từ Thức của chúng ta được mùi hương con gái còn trinh của Anh Đào đánh thức dậy. Con nhỏ bỏ túi đồ ăn qua một bên, quì trên thảm cỏ thử lại nụ hôn trưa hôm qua. Lưỡi cũng liếm dọc theo môi người đàn ông đang nằm ngủ ngon lành dưới gốc cây. Thức giấc. Tuấn cười mà không mở mắt, tay trái lần tìm cánh tay trần của đứa con gái đang phập phồng khám phá thế giới của người lớn. Tay phải chạm vô đôi đùi trần làm nó nổi hết da gà lên. Lần lần trường lên như một con rắn thập thò dò tìm bằng ngón tay, chạm thẳng vô khu cấm địa vốn không có cái gì để cấm hết.


Mở mắt ra nhìn Anh Đào đang ngượng nghịu ngồi xõa xuống cho gã đàn ông đang tốc ngược váy mình lên lộ hết ra một kho báu trắng ngần đang lồ lộ phơi bày hết ra bên ngoài. Vuốt nhẹ vô lớp lông mu chỉ mọc lún phún nhẹ nhàng bao lấy phần trên của âm hộ, Tuấn chưa cần vạch hai bên khe ra thì dâm thủy nãy giờ đã chảy tràn lan rồi.

Cái váy ngày rất là ngộ. Cài núi ở đằng trước. Mà có cái là nút cài, có cái là khóa hột, giựt nhẹ cái là bung ra. Cứ vậy vừa giựt vừa tháo là lần ngược lên bụng. Rồi cũng đến lúc đôi vú trần lộ ra, bầu bĩnh, nhọn hoắc đâm thẳng lên trời. Con nhỏ bây giờ đã ngoan ngoãn theo sự dịu dắt của đôi tay của người đàn ông mà nằm xoài lên người, đầu tựa vô một chút vai và cánh tay đang đỡ nhẹ.

Con nhỏ rướn người lên hôn, hay chính xác hơn là đón nhận nụ hôn bằng lưỡi nồng nàn cũng rà soát khắp nơi như hôm qua, nhưng bữa nay có thêm bàn tay kia đang vuốt vuốt đôi bầu vú mà mỗi lần chạm tới đầu nhũ hoa là cả người lại giựt giựt tê tê mê tơi.

Tuấn kéo người nó lên một chút để ngậm trọn bầu vú bây giờ đang úp từ trên tràn xuống mặt. Rồi lần lần liếm xuống bụng làm con nhỏ vừa rướn vừa phải khoác chân qua người ngồi dần lên trên. Động tác còn bỡ ngỡ lắm nhưng cái sự ngoan ngoãn và tò mò khiến cho người đang mở động đào vô cùng phấn khích. Không cần đụng chạm thì dương vật cũng cương cứng và nóng hổi lên bên dưới kia. Hồi sáng Tuấn cũng tính rồi. Không mặc gì bên trong, chỉ khoác áo kimono quanh người, mà lúc nãy giựt nhẹ cái dây buộc là bung ra hết rồi.

Tuấn đẩy nhẹ tay cho con nhỏ nằm ngửa trên người mình. Đầu bên dưới kia. Còn cái lồn trắng hồng thì ở trên này. Chĩa thẳng vô miệng mời chàng xơi thử món hến non. Lấy tay banh nhẹ cái khe ra là lộ rõ hột le nho nhỏ, giống hệt như ruột một con hết đang nhoi lên. Còn chờ gì mà không lấy lưỡi liếm nhè nhẹ vô đó chứ. Con nhỏ giựt giựt bắn khí đầy bên trong kia. Rịn rịn chút mồ hôi trên trái. Ngực bỗng đỏ hồng. Lên đình đó. Chỉ đơn giản vậy thôi. Gái mới lớn mà.

Nãy giờ không sao. Giờ thì nó lại ngượng. Đỏ hồng đôi má. Quấn cái váy lại cài sơ mấy cái nút. Rồi quay đầu nằm ấp mặt vô ngực người tình. “Ông nè. Đào hoa lắm. Em sợ.”

“Em sợ điều gì?”

“Sợ mai mốt làm ông chán thì ông bỏ em.”


Tuấn cười lớn. Tính ra thì ông mới phải là người sợ chuyện đó mới đúng. Nhưng nghe được tâm sự của đứa con gái thiệt thà bộc trực thì cũng hạnh phúc lắm. Miệng cũng muốn nói ra lời gì đó. Nhưng trong đầu thì cất lên bài nhạc Lâu Đài Tình Ái của Nhật Trường Trần Thiện Thanh: “anh sẽ gom mây [trên kia] kết thành lâu đài… đón hai đứa chúng ta…”

Nhưng mà đó là chuyện ở trên trời. Còn dưới mặt đất trong đời thực tại lúc này là câu hỏi có nên ăn tiếp hay chờ tới mai mới mở tiếp động đào?

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.