Trở về truyện

Mùa Anh Đào Năm Ấy - Chương 16

Mùa Anh Đào Năm Ấy

16 Chương 16

Đạo là đường, tức là đường đi trong đời. Người ta cứ hay phân biệt bên đạo với bên lương, nhưng theo Chúa hay theo Phật thì ông thầy tu đều phải nhịn tình dục. Trong khi đạo giáo thì hoàn toàn ngược lại, coi tình dục là con đường sống đích thực trong cuộc đời này. Thời chiến tranh xã hội Việt Nam hay phải đề cao cái thứ đạo đức cấm đoán tình dục cho nên điều đó bị coi là cái gì xấu xa đáng xa lánh. Nhưng vậy mới là phản tự nhiên. Không biết sinh hoạt tình dục là không biết đem lại khoái cảm cho mình và người khác, là chết từ khi còn đang sống.

Tuấn không phải là đạo sĩ. Cũng không được học cao siêu gì về đạo giáo. Nhưng biết thuận theo lẽ tự nhiên như đói thì ăn, và thèm đụ thì đéo thôi. Cũng giống như cùng một món ăn thì có nhiều giai đoạn thưởng thức khác nhau, Tuấn muốn “ăn” Anh Đào thiệt là chậm để tận hưởng hết tất cả những gì có thể hưởng. Phía Anh Đào cũng vậy, đã quyết trao hết thân thể, và cả tâm trí nữa, của mình cho người đàn ông lạ lùng này, và luôn sẵn sàng đón nhận sự sung sướng đang càng lúc càng thăng hoa. Lúc này nó đang cảm thấy cái đầu lưỡi của người đàn ông cho vô trong miệng, chầm chậm chạm vô từng ngóc ngách.

Thiệt là kỳ lạ. Miệng của mình, mà phải chờ người khác đặt lưỡi vô mới cảm nhận được hết. Cũng cái chân răng thôi, nhưng chừng nào ăn thịt gà mắc vô mới thấy tức tức khó chịu. Còn ở đây được chạm vô một cái là nước bọt trào dâng ra vì sướng. Nhứt là cái mé bên trong của răng, dần dần chạy lên trên vòm họng. Ôi trời ba má ông bà ơi, sao mà sướng đê tê mê. Con nhỏ bải hoải sóng soài tay chân nẳm dài ra thảm cỏ.

Nói nào ngay, cái chỗ này hồi trước chỉ là một vườn cây ăn trái. Nhưng từ hồi mua lại thì Tuấn chịu khó mua cả chục ký hột giống cỏ bên Mỹ mang về gieo, rồi cắt đều đặn, cho nên vườn đất nhưng lại sạch như thảm trong nhà vậy. Cho nên con Đào mới mê cái chỗ này chứ. Như bồng lai tiên cảnh vậy. Và hồi trước ba má nó trồng là để tới mùa đem bán kiếm tiền. Còn bây giờ cây không còn năng suất như trước, cho nên Tuấn để cho nó ra hoa từ từ không theo đúng mùa, cho nên chưa Tết mà có em đã bắt đầu bung nụ. Gối đầu nhau như vậy cho nên hầu như quanh năm đều có một hai cây đào nở hoa, nhìn rất là đẹp. Nhưng phải leo vô giữa cây mới thấy, chứ còn từ ngoài nhìn vô chỉ toàn là lá với lá mà thôi.

Bên con Đào, Tuấn như sống lại từng ngóc ngách trong cơ thể mình. Với con Huyền hay con Dung thì đó là cái bản năng của con đực đầu đàn, mà giới nghiên cứu hay gọi là phần tử alpha, kích thích cơ bắp phải vận động để xuất tinh. Với mẹ con Huyền là Hường thì đó là cơ thể được chăm sóc vật lý trị liệu thì hồi phục và khởi động trở lại. Còn Anh Đào đúng là một suối nguồn cứ chầm chậm chảy vô người qua những dòng nước bọt ngọt ngào cứ ri rỉ ra thấm vô cái đầu lưỡi già nua tưởng chừng như không còn cảm giác gì nữa sau bao nâm bị bia rượu thuốc lá tàn phá, vậy mà giờ đây bỗng rung động lên từng cơn, cảm nhận đến từng mi-li-mét đôi môi mềm mại ngọt ngào của cô thiếu nữ Nam bộ. Nếu là ai khác thì nãy giờ Tuấn đã lột truồng con bé ra đút cu vô dập tưng bừng rồi, nhưng tự nhiên cái mùi lồn tơ làm cho ông già bỗng nhiên rơi mất cặp trừng làm con nghé bạo dạn cò cọ kích thích bạn tình cho động dục.

Bên ngoài kia con Dung đã trở lại từ hồi nào, đang ngồi bẹp xuống coi hai người này ôm nhau dưới gốc cây. Nhằm cái cứ nhìn thấp thoáng thì mới thèm nhiều hơn. Nó cứ tưởng tượng ra mình đang nằm đó được ông chủ sờ vú, nên cũng đưa tay lên ngực mình sờ soạng, chạm nhè nhẹ quanh cái đầu ti đang nổi hết gai ốc lên vì sướng. Nó biết thân phận của mình nên không có dám ghen, dù cũng hơi ganh tị với con Đào. Cái gì nó cũng thua, không trẻ bằng, không trắng bằng, không cao bằng, vú không bự bằng, và học hành cũng thua kém xa. Nhưng mà mấy cô nương đó chỉ biết ăn chứ không biết nấu, cho nên nếu mình chịu khó chăm sóc ông chủ thì vẫn có được một chỗ đứng trong lòng. Như ổng lên Sài Gòn đợt rồi là để kiếm mối cho mình thoát nghèo. Nếu không quan tâm thì ai mắc công làm như vậy chứ, quăng cho cục tiền là hết. Nó mỉm cười rồi từ từ đứng lên mang con cá rô vô bếp chiên dòn làm bữa chiều.

Có tiếng xe máy chạy vô ngoài cổng. Trên màn hình điện thoại hiện ra Hường đang bấm chuông. Anh Đào kéo áo ngồi dậy. “Thôi. Ông có khách. Trưa mai em qua nha.” Tuấn thèm khát nút cái lưỡi ngọt ngào của cô bé thêm một chút nữa rồi mới lưu luyến buông ra. Chờ nó khuất sau cánh cổng mé bờ sông rồi mới bấm nút mở cánh cổng chính.

“Em tính bàn với anh chuyện này coi được không,” Hường trình bày khi yên vị trên nhà. “Có số vốn con Huyền gửi về em tính mở quán nhậu đờn ca tài tử.”


Tuấn ngồi cười. Đã tính sẵn hướng làm ăn cho Hường, nhưng ông cũng bắt ngờ trước tốc độ của cô gái này. Coi bộ sẽ hợp với Ngọc. Chỉ là không biết đôi bên sẽ ghen ra làm sao thôi. “Mở quán nhậu mệt lắm, phải chiều khách say, rồi dọn dẹp.” Ông lắc đầu. “Mở câu lạc bộ ca nhạc tài tử thôi. Một tuần hát một lần. Đón khách Tây trên Sài Gòn xuống du lịch” Tuấn vẽ phương hướng. “Em không cần bỏ vốn đâu. Đi tìm căn nhà nào ngoài rìa thị xã có cái sân thượng bự một chút, cảnh quan nhìn được cả vô thành phố lẫn ra ngoài đồng lúa và ruộng hoa.”

Hường há hốc mồm với chiến lược thông minh của ông Tuấn. Không ngờ con người này là một đại gia về ý tưởng kinh doanh. Cô biết chọn lựa của mình không nhầm khi quyết định tự nguyện về đội của ông ta. Nhiều lão già nhiều tiền nhưng keo, và kể cả khi hào phóng cũng không biết chơi ra làm sao cho đẹp. Tuấn rõ ràng không nhiều tiền, nhưng lúc nào cũng biết chơi đẹp với người khác mà không nhất thiết cứ phải chi tiền. Quán nhậu kiếm tiền chủ yếu là nhờ gái tiếp bia chứ đồ ăn đáng là bao nhiêu. Còn bây giờ làm cái nhà nghỉ cho khách sang thì chỉ cần móc nối một chút, mỗi lần đi khách chị em lại quả còn hơn tiền cho thuê phòng nữa. Cái này người ta gọi là phân khúc thị trường, mà hồi đó lúc mua bán phân bón cũng được tập huấn qua về tiếp thị. Tất nhiên không phải ai cũng chạm được vô cái khúc thị trường mình thèm muốn, cho nên mới phải có phân tích SWOT để mà biết điểm mạnh điểm yếu của mình ra sao. Hường bất chấp. Thế mạnh duy nhất của mình là Tuấn. Vậy là đủ. Đã về đội của người ta thì phải dồn sức theo hết mình.

Dung bưng đồ ăn lên. “Chết cha,” Hường nhủ thầm trong đầu. Bữa nay mới có đầu óc đặng quan sát con nhỏ này. Bẽn lẽn khép nép. Vậy là ổng xử nó xong rồi. Mà vậy cũng phải chứ. Nhìn con nhỏ cũng được lắm mà. Không chơi bỏ uổng sao. Chỉ cần nó biết điều, biết nhìn coi ai là kẻ trên người dưới là được. Hường mở lời: “Ngồi ăn luôn đi em.”

“Dạ. Chị với chú nhậu đi. Em ăn lẹ rồi làm vịt để tối khuya xe qua lấy chở lên Sài Gòn.” Con Dung ngoan ngoãn.

Lại thêm một bất ngờ nữa cho Hường. Thiệt tình là cô ta đi hết từ bất ngờ này qua bất ngờ khác. Vì lần đầu tiên trong đời tiếp xúc được với một loại người mà có thể mô tả là trans- tức là sống nơi này nhưng quan hệ mối lái lại sẵn có ở nơi khác. Muốn gì là cứ lật bộ nhớ ra tìm là xong. Mới chỉ có hai mươi bốn tiếng đồng hồ mà đã gả xong giúp Hường đứa con gái, mang tiền về cho mẹ, kèm thêm mối làm ăn, lại còn mở đường thoát nghèo cho con Dung nữa. Quá nhanh quá nguy hiểm. Mà cũng phải thôi. Bước vô tiệm tóc nằm xuống cho Hường lấy ráy tai là đã hớp hồn bông hoa đẹp nhứt trong nghề gội đầu ở tỉnh này rồi.

Bây giờ thì bông hoa đó đang cất lên câu vọng cổ trong buổi chiều tà nơi cánh đồng gò tháp xưa. “Sơn Ca… tiểu muội muốn mời sư huynh một chung rượu…”

“Khoan.” Tuấn cười cười phát giọng giống như trong tuồng cải lương Đêm Lạnh Chùa Hoang của Yên Lang, rồi vô phòng lấy cây đàn kìm ra rao, cất giọng ca hòa vào dòng suối âm nhạc vừa ngạc nhiên tuôn chảy: “Bảo Xuyên ơi, anh bồi hồi thương về bên ấy”

Giọng ca mùi của chàng kép lãng tử khiến cả hai cô nàng nổi hết da gà, mạch máu giựt giựt chỉ muốn xé hết quần áo ra mà trao thân. Bởi vậy người ta hồi xưa mới cấm con gái nghe cái tiếng nao nức dậm dật của đàn bầu, vì nó cũng khêu gợi kích dục giống như những tiếng hát cất lên từ cổ họng vậy. Cái sự mùi mẫn ở đây chính là cách luồn lách các nốt nhạc vòng vèo qua lại như lưỡi đút vô trong lỗ lồn mà khuấy đảo vậy, chạm vô một cái là hai nàng giựt mông đứa chồm đứa nảy người lên nhìn nhau đỏ mặt cười khúc khích.


Móc lồn bằng tay thì con đàn bà nào sớm hay muộn cũng được thử. Thỉnh thoảng được người tình chiều chuộng thì sẽ còn được móc lồn bằng lưỡi. Nhưng mà cái cảm giác được móc bằng lời ca tiếng hát thì thiệt tình là không phải ai cũng có cơ hội. Tại vậy mà diễn viên đẹp trai hát hay như Thương TÍn mỗi khi về miền Trung hát là tối về phòng đàn bà xếp lớp vô chờ đụ̣. Mà tre trẻ như đám fan nhí của Lam Trường đó, cũng gừi cả đống gấu bông ôm ấp hàng đêm cho ngôi sao để tưởng tượng ra mình cũng đang được tiếng hát của anh ấy chọc sâu vô âm đạo. Âm nhạc là một kiểu làm tình mà phải biết nhạc lý cơ bản mới hiểu được, kiểu như khúc Tiếu ngạo giang hồ mà Lệnh Hồ Xung thổi vô lồn Nhậm Doanh Doanh vậy.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.