12 Chương 12
Quay lại cái giường của bé Ngọc. Nó vừa khít cái tư thế làm sao con nhỏ ngồi dưới nền thảm, chồm qua là bú liếm được cho ôngTuấn. Nó cũng lùn lùn cỡ con Huyền, nhưng ngực thì còn bự hơn nữa, bây giờ đang được bàn tay điêu luyện của Tuấn vuốt ve. Mà cũng phải nói, không phải thằng đàn ông nào cũng biết bóp vú đàn bà đâu. Có cái bóp cho sướng tay. Có cái bóp để khuất phục đứa con gái. Có cái để kích thích con đàn bà hưng phấn. Lúc này thì ngón tay của Tuấn đang vuôt bên hông vú, không quá gần nách gây nhột mà cũng không quá ra ngoài nhũ hoa. Không quá cao mà cũng không xuống thấp.
Thấy con nhỏ bắt đầu mút nồng nhiệt hơn thì Tuấn nhấc tay nó lên, cúi xuống liếm đúng cái chỗ mà này giờ sờ xoạng. Biết ý, Ngọc nhấc người đặt mông lên giường cho người tình được thoải mái. Tuấn xích vô trong rồi nhẹ nhàng banh chân người đàn bà ra, vuốt qua cái lỗ đít làm cặp mông nảy lên vì rùng mình. Lồn ướt nhẹp.
Thoải mái ngả lưng ra sau tựa vô cái gối để hưởng thụ cái tư thế thích nhứt, Tuấn đẩy nhẹ chân Ngọc ra trước. Biết ý, người đàn bà ngồi lên trên, đối mặt với người tình, đôi vú đong đưa thách thức, rồi cầm lấy dương vật hướng vào đúng chính giữa âm hộ, ngồi xuống kêu cái “ót”.
Ngậm miệng kềm giữ tiếng kêu sung sướng phát ra ngoài. Dù sao thì nhà cửa trên này cũng chật chội, cửa nẻo lỏng lẻo, người qua kẻ lại liên tục bên ngoài, cũng phải giữ ý chút. Biết ý nhau cả chục năm nay rồi, Ngọc gồng người lên xuống thật nhanh.
Chỗ này cũng phải nói. Với đàn ông chưa biết nhiều mùi đời, thì chỉ cần hồi nãy là xong rồi. Hay như ông Tuấn hồi trai trẻ, thì từ bên dưới nắc lên phối hợp một hồi là phun. Nhưng người thủ dâm nhiều, hay thường được mát xa thằng nhỏ ngoài tiệm, thì phải hết tốc độ mới kéo cung lên được mà bắn. Ngọc hơn hẳn Hường ở cái khúc đó. Không biết nghề mát xa nhưng được Tuấn chỉ dạy từng chút từ thời mới lớn, cho nên đẳng cấp hoàn toàn khác.
Nhưng mà dù vậy thì cô ta cũng phải vật lộn giữa hai luồng tư tưởng. Một là ráng kềm giữ để làm cho người tình lên đỉnh. Một là cái sự đụng chạm với người tình đang làm cho bản thân mình chuẩn bị bắn tung tóe ở bên trong. Chịu hết nổi, Ngọc bấu lấy Tuấn bỏ mặc cho dâm thủy chảy tràn trề xuống dưới, không còn sức nhấc người lên mà nước vẫn trào dồn dập ra ngoài.
Không để cho lỡ nhịp, Tuấn lật ngược Ngọc ra. Nhưng không thiếu kinh nghiệm, mất sức như Nam, Tuấn lấy tay ̣đẩy mông Ngọc xuống nệm, rồi chờ cho sức bật lò xo đẩy cái lỗ lồn từ bên dưới chạy lên ôm khít lấy dương vật mà trượt dài, khiến con nhỏ chỉ dám rên hự hự trong họng, tay nắm chặt. Cái này gọi là lên đỉnh kéo dài, không còn lần một lần hai gì nữa mà cả triệu lần cùng nhau dồn về.
Thấy coi bộ đã đủ, Tuấn lấy tay Ngọc vòng lại kềm cho chặt hai khoeo gối, banh hai chăn lên hết cỡ, rồi đâm vô 1-2-3-1, rồi lại 1-2-3-1, rồi lại 1-2-3-1… Vài lần như vậy là tinh trùng trào ra, trộn lẫn với dâm thủy nhạt nhòa lểu nhểu bên trong.
Và khúc này mới là quan trọng nè. Người ta nói chiến thắng một cuộc chiến không quan trọng bằng giữ thành sau chiến thắng. Phải biết giữ nguyên con cu, lúc này đã mềm nhũn chực rớt ra, bên trong cái hĩm, mà nằm xuống. Không phải nằm vật ra ngủ, mà sao đó vẫn chạm vô người ta mà vuốt ve, thể hiện vai trò chủ sở hữu.
Cả hai cùng im lặng một lúc lâu. Ngọc đang lúi cúi dưới kia bóp chân.
“Mỗi ngày em nhập bao nhiêu con vịt vậy?” Tuấn hỏi.
“Bữa nhiều bữa ít, nhưng mổi tuần được chừng 50 con vịt quay. Thêm chừng hai ba chục con bán bún măng vịt lai rai nữa.”
“Vậy mỗi ngày anh gừi xe chục con làm sẵn lên cho em. Vịt chạy đồng thịt cứng và thơm hơn nhiều khi mua nhằm vịt nuôi công nghiệp ăn cám không hà.”
“Dạ. Lâu lâu anh lên giao hàng nha. Chứ ở dưới đó hoài em nhớ.” Ngọc ôm cái bắp chân nhõng nhẽo. Lâu quá mà không gặp thì cũng nhớ thiệt là nhớ. Kiểu như là thiếu hơi, hay là thiếu hình dáng đi ra đi vô của một ông chủ nhà hàng khách sạn, dù chỉ là tượng trưng thì cũng là như vậy. Mặc dù không hoàn toàn là đúng, nhưng một phần tới giờ Ngọc chưa lấy được thằng nào vì cứ hễ muốn tính chuyện lâu dài là so dáng vẻ và đầu óc với người tình già này.
“Anh còn dặn gì nữa không?” Ngọc quay đầu trở lên ngả đầu vô vai Tuấn.
“Không. Chút nữa anh ra bến xe về dưới.”
“Ở với em một đêm đi nha anh.” Ngọc muốn níu kéo hình ảnh người chồng già nhưng vẫn còn rất phong độ ở lại thêm với mình chút xíu nữa. Cô thèm ngồi ôm eo cho ảnh chở lòng vòng Sài Gòn như hồi xưa, rồi xuôi đường Trần Hưng Đạo vô Chợ Lớn, ghé quán chè đêm trên đường Nguyễn Trãi gần chợ vài Soái Kình Lâm, ăn trái trứng chà rồi về. Hay ra góc Nguyễn Huệ, hồi đó còn là con đường, mà trước nữa là khu đua xe, ngồi ghế đẩu nhấm nháp khô mực. Ôi còn đâu Sài Gòn của một thời với những thú vui mà dân nhập cư hay kể cả vùng ven cũng không thể nào hiểu nổi. Như người ta nói chơi gái đó. Nó là một thú chơi, như chơi nhạc, chơi cờ, phải hiểu biết, luyện tập, có qui luật và nề nếp riêng để phân biệt đẳng cấp, chứ nào chỉ là đút vô rút ra như đụ, hay đéo, địt v.v.
Tuấn ôm lấy Ngọc vô người, đặt nhẹ bàn tay ôm lấy bầu vú tròn, đập nhẹ nhẹ. Ở thêm một vài bữa nữa cũng được. Đằng nào lên Sài Gòn cũng là về nhà, còn về quê mới là đi tránh cái nhịp sống ồn ào giờ đang dần trở thành xa lạ. Tuấn nhìn lên đầu tủ quần áo, lờ mờ qua ánh sáng từ đâu đó bên ngoài lọt vô vẫn đọc rõ tên mấy cuốn sách của anh mà Ngọc cẩn thận cất lên đó. Bản thân không được đi học từ nhỏ, tại vì nhà trên kênh thì lấy đâu ra hộ khẩu mà vô trường, nên Ngọc không đọc nổi mấy cuốn này, nhưng rất trân trọng kiến thức của người tình. Mà cũng nhờ có kiến thức của ảnh thì cuộc sống của hai mẹ con cô mới có được tới như ngày hôm nay.
“Anh cho em một đứa con nha. Bây giờ có mốt làm mẹ đơn thân đó.”