Trở về truyện

Mùa Anh Đào Năm Ấy - Chương 11

Mùa Anh Đào Năm Ấy

11 Chương 11

Hỏi tức là trả lời. Thời gian để ông Tuấn chờ thang máy, xuống lầu, chờ xe, chui hầm Thủ Thiêm, quẹo vô đường Calmet chỗ nhà chú Hỏa, tìm lối băng qua quận 1 để về tới cái quán nhỏ trong hẻm Lý Chính Thắng, gần kề khu Trần Quang Khải nổi tiếng bia ôm, thì ở nhà Nam đã kịp quần Huyền thêm một hiệp nữa rồi.

Nhét con cặc còn đang xìu vô trong cái lồn non đang rỉ tinh trùng ra lã chả, Nam gác chân nó lên vai rồi nhịp nhịp như hồi nhỏ từng say mê đọc Chú Kim rồi tập tành tưởng tượng ra tư thế. Con Huyền vẫn nhắm nghiền mắt sung sướng. Lúc nãy cũng sướng nhưng chưa thực sự lên đỉnh dồn dập như sáng nay, nên vẫn còn đang chờ thêm một cao trào nào đó. Mấy người đàn ông ở độ tuổi 40 có kinh nghiệm hơn bọn trai trẻ nên xong rồi là phải bồi tiếp thêm nữa mới có cơ giữ được con bồ của mình nếu có cạnh tranh trong chuyện giường chiếu. Nó thấy thèm được bóp ngực nên kéo tay anh Nam đặt lên, cảm nhận khúc gân bên trong cửa mình đang căng dần lên cùng với tiếng phập phập của da thịt đập vô nhau bắt đầu dồn dập trở lại.

Nam đẩy nó lui vô trong rồi nằm đè lên, ngậm chặt đôi môi mỏng của con bé đang đỏ hồng hết cả mặt lên vì kích thích đến cao độ. Huyền cắn chặt răng đón nhận cơn sướng đang dần dần kéo tới từ nơi người đàn ông đang vòng tay quay cổ và lưng siết lấy, mỗi lần thả người xuống cho rơi tự do là khúc gân lại chạy theo một lộ trình thiệt là không thể đoán trước là sẽ chạm vô đâu. Người ưỡn lên như đón chờ luồng tinh dịch bắn thẳng vào bên trong. Tất nhiên là má nó đã đưa thuốc khẩn cấp cho uống từ sáng, chỉ cần bồi thêm một viên nữa rồi sau đó là sang vỉ thuốc đều đặn hàng ngày là xong, đâu đó đã được dặn dò kỹ càng hết rồi.

Làm tình mà không đeo bao cao su đúng là sướng hơn rất nhiều. Nhưng cũng không hoàn toàn như vậy. Vì có những loại bao có gân có gai có đốt bên ngoài thì còn sướng hơn nhiều. Mấy ngày sắp tới nó sẽ được nếm thử cho biết mùi hương khoái lạc. Lúc này thì nó chỉ sung sướng nằm lim dim hưởng thụ, tay vòng lên vuốt ve dọc sống lưng của người tình, âu yếm liếm những giọt mồ hôi mằn mặn đang rị ra trên da thịt.

“Cám ơn em,” Nam xuất tinh, thì thầm, rồi nằm lịm người nguyên như vậy luôn, thở dồn dập.

Nhớ lời má nó chỉ dạy, con Huyền bóp các thớ thịt mà tay có thể chạm tới được trên người ông chồng hờ. Rồi nhẹ nhàng lăn qua, lật ngửa Nam xuống, ngồi lên bụng xoay người lại bóp cái chỗ cơ đùi vẫn đang còn căng cứng vì hoạt động mạnh hết cỡ. Chợt nhớ ra thêm điều nữa, nó ra tủ lạnh lấy cho ổng ly nước lọc, rồi lại tất tả quay lại bật ấm nước cho có chút nước nóng ngâm khăn mặt rồi lau khấp người, mà khởi đầu từ chỗ đó, kéo bao da qui đầu xuống lau cho thật sạch bên trong. Đàn ông muốn đi chơi gái thì chỗ nào cũng có, nhưng chỉ có vợ bé là luôn giữ được chồng vì biết cách chăm sóc, mà ngày nay các bà cứ nói với nhau là phải chiều chồng nhưng thực sự không có biết đàn ông muốn được chiều như thế nào. Dễ thôi. Hễ cứ làm đúng thì họ cũng sẽ giống như ông Nam bây giờ, nằm nhắm mắt, môi hơi mỉm cười thỏa mãn, giống như thằng bé ăn no sữa mẹ vậy.

Tuấn không cần nhìn cũng biết ở nhà Nam đang diễn ra chuyện gì, bởi vì hồi mấy chục năm trước cũng tương tự như vậy, mà thay cho chỗ con Huyền là bé Ngọc.

Bây giờ nói địa chỉ ở Sài Gòn thì người ta phải hỏi quận nào, chứ hồi trước tới quận 3 là hết Sài Gòn rồi, mà con kênh Nhiêu Lộc coi như là ngoài rìa. Bây giờ thì cầu Công Lý lọt thỏm giữa trung tâm thành phố. Chứ còn hồi đó người nhập cư đổ về đây dựng chòi sống tạm trên bờ kênh. Nhà con Ngọc là như vậy. Cho tới thập niên 1980s bị người ta giải tỏa không còn chỗ sống nữa. Má nó có cái gánh bán ốc. Hai mẹ con thuê phòng trọ tá túc trong mấy con hẻm nghèo. Bây giờ dân tứ xứ đổ về mua nhà tuốt ngoài Bình Tân nhận mình dân Sài Gòn, trong khi thực sự nếu mà nói là dân Sài Gòn chính gốc chắc phải là mẹ con nó.


Thấy con nhỏ nhanh nhạy và rành địa hình nên hồi đó Tuấn hùn hạp với nó mua một căn nhà nhỏ sửa lại cho người nước ngoài thuê. Giờ thì căn hộ của Tuấn vẫn còn nguyên đó nhưng còn bé Ngọc thì đã là bà chủ của nguyên một dãy biệt thự airb&b rải rác trong con mấy con hẻm này. Sẵn một căn ngoài đầu hồi thì mở luôn một quán ăn mà chỉ chuyên bao cơm tháng sáng trưa chiều tối khuya cho khách trọ ở khu này cũng đã đủ bận rộn. Vì Tuấn từng đi gần hết các nước trên thế giới trừ châu Phi, cho nên khẩu vị nào cũng đã nếm qua, cho nên dĩ nhiên là gương mặt đại diện cho quán. Khách complain thì giải quyết liền qua video link. Cứ vài tháng lại xoay chuyển thực đơn, thêm món mới, cho nên các cô cậu trẻ học nước ngoài về cũng hay tìm đến và đặt tiệc buffet cho công ty. Coi bé xíu vậy mà thu nhập còn hơn nhà hàng lớn vì không mất chi phí mặt bằng trang trí lẫn nhân viên, vì tận dụng được tối đa công lao động nhàn rỗi.

Từ trưa, lúc nhận được tin nhắn của ông Tuấn là bé Ngọc, bây giờ đã là một bà chủ hay người ta hay gọi là quí bà doanh nhân thành đạt, bồn chồn ra vô, thay hết mấy bộ đồ vẫn chưa ưng ý. Chỉ có phòng ngủ là có sẵn mấy tấm drap đệm Hàn Quốc hồi đi du lịch qua bển mua về đúng ý ổng. Thực ra chưa bao giờ Ngọc coi ông Tuấn là daddy sugar, mà luôn là một người tình mà cũng là người thay thế người cha đã mất sớm, hay người anh mà cô không có, đỡ đần trong cuộc sống. Cô cũng không giấu ông chuyện lúc thì cặp với thằng này khi thì bồ với thằng kia cho vui, và luôn dành chỗ cho người đàn ông này trong phòng ngủ của mình, nơi hầu như không có đàn ông nào khác ra vô. Mấy bộ quần áo thể thao mặc ở nhà cũng được mà chạy luôn ra đường cũng được vẫn luôn nằm sẵn trong tủ quần áo chờ Tuấn về mặc. Hôm nay được lôi ra để sẵn trên giường, để chút chủ nhân của nó thích chọn bộ nào thì chọn.

Nhưng chủ nhân của nó bữa nay tắm xong ra không mặc đồ, mà lôi chủ nhân của căn phòng ra lột đồ, ngồi xuống giường chờ được thổi kèn.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.