Trở về truyện

Mùa Anh Đào Năm Ấy - Chương 7

Mùa Anh Đào Năm Ấy

7 Chương 7

Bốn mắt gặp nhau. Ngưng tròng lệ trao thân. Tay thả lỏng, dựa lưng chờ đợi. Tay giựt cái quần bà ba xuống, kéo chân lên lột cái ống qua, tiện thể gác luôn lên quắp lấy hông mình, rồi lôi con cu đang căng thẳng hết mức ra đâm vào. Mà chính xác là đâm ngược lên nghe một tiếng “ót” khiến ai cũng phải rùng mình, miệng há hốc. Con nhỏ không còn biết mình đang kiễng cái chân còn lại hay đang treo người trên cái chân đang quặp chặt, rần rần tận hưởng. Răng cắn vào môi tới đau điếng đặng đừng la chài bải cho cả cái khúc sông này phải thức dậy hết. Một dòng tinh dịch ấm nóng bắn thẳng từ bên dưới ngược lên chui sâu vào trong âm đạo. Con bé trong bụng bị đè cấn cấn quẫy đạp đánh thức đôi tình nhân đêm trăng.

“Con nó nhận ba nó đó,” con Dung e lệ.

“Đây là con,” ông Tuấn chỉ vô bụng con Dung, rồi chỉ vô trán nó, “đây cũng là con.”

Con nhỏ sung sướng úp đầu vô cổ người đàn ông, rút cái chân còn lại lên quặp luôn vô người. Còn ông ta cứ để nguyên con cu mình nằm trong cái lồn ấm nóng ̣̣đang tiếp tục gợn sóng bóp chặt, vòng tay ôm mông con bé bế vô nhà. Cả ngày được mát-xa, cơ thể sung mãn trở lại như thời còn trẻ.

Vô tới trong chòi, Tuấn vén mùng đặt Dung xuống chiếu rồi nằm vật xuống bên cạnh, kéo quần lên cái là ngủ luôn mặc kệ trời đất với trăng sao.

Buổi sáng nơi miền quê tới rất sớm. Mà buổi sáng trong cái chòi lá này tới còn sớm hơn nữa, vì không có gì để che nắng hết. Tuấn mở mắt ra nhìn đám khói bốc lên từ đám rơm rạ đun nồi cháo trắng thơm phức hương gạo non. Trên bàn là đĩa mắm dưa gang cắt thiệt là khéo, với mấy con tép rang lá chanh chắc là mới xúc dưới mé sông lên. Dung ̣̣́đang băm khúc thân chuối cho đám vịt ăn. Tự nhiên Tuấn nhớ tới bộ phim The Big của Tom Hank một bữa đang là trẻ con thành người lớn được ngủ với cô gái xinh đẹp, còn mình thì đang là ông lão về hưu được hóa thành thằng nhóc chăn vịt sống với con vợ đào hát chưa gặp thời.

“Đất này của mình hay của người ta?” Tuấn bước ra ngoài vươn vai cho thẳng người.

“Dạ của mình. Người ta mần lúa từ cái chỗ này trở đi. Còn từ cái chòi này dọc theo bờ nước tới đằng kia là của mình. Đúng ra thì con mua lại của bà Bảy cái chòi này, còn chỗ đất khoanh lưới kia thì nước lớn như bữa qua thì ngập lút hết, không có trồng cấy được gì hết.”


“Vậy mai mốt gần đẻ thì dọn qua bên kia đi. Qua dựng cho cái nhà ngoài bờ sông mà ở. Chứ chỗ này tạm bợ thì được, không có điện nước tiện nghi gì hết nuôi con nít không được đâu.”

“Dạ.” Con Dung đón nhận lời đề nghị vượt quá sức mong đợi và tưởng tượng, thầm cám ơn trời xui đất khiến mình uống chút rượu tối qua.

Thiệt ra thì nếu sửa soạn lên nó cũng đẹp lắm, chỉ là bản thân lúc nào cũng tự kỷ với làn da bánh mật và bộ ngực khiêm tốn mà thôi. Mà thằng chồng bỏ nó theo cháu bà Bảy cũng là tại vì như vậy, ngoài chuyện nghèo hèn. Mà người ta giàu thì mới có điều kiện sửa soạn. Giàu mới có tiền mua kem tẩy trắng, sửa ngực, nâng mũi, cắt mắt, bơm môi. Nhưng mà con Dung chưa biết rồi đây mình sẽ còn nhiều tiền hơn gấp nhiều lần như vậy nữa, như con diều bỗng gặp gió bay vút lên thoát khỏi cái chòi vịt tăm tối nhưng đầu nhục dục này.

Dung thì chưa biết, nhưng Hường thì cả đêm đã trằn trọc với những tính toán kinh doanh mà cô chắc chắn là người đàn ông này đủ sức hỗ trợ. Cái khác giữa người đàn bà đào mỏ và người đàn bà biết dựa dẫm vào đàn ông để làm ăn là ở chỗ cần thật nhiều tiền hay cần thế lực, mà trong đó tiền chỉ là một phần, của ông ta.

Hường ̣đang cùng con gái đứng trước cửa nhà Tuấn, bấm chuông, tay cầm hộp bánh tằm ăn với thịt heo quay, và bịch bánh canh giò heo. Thiệt ra đi một mình là được rồi, nhưng Hường vẫn muốn con Huyền theo.

“Em mang đồ ăn sáng cho anh,” Hường giơ túi đồ ăn lên lúc cái camera ngoài cửa sáng đèn. Cánh cổng sắt từ từ mở ra cho hai mẹ con chạy xe vô, cũng là lúc xuồng phao của ông Tuấn từ bên kia sông về.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.