Trở về truyện

Mùa Anh Đào Năm Ấy - Chương 23

Mùa Anh Đào Năm Ấy

23 Chương 23

Tuồng như đã đủ. Tuấn buông Hường ra. Hôn nhẹ vô cổ. Người đàn bà quay lại nhìn. Hai người như hợp ý nhau ở chỗ cái tiếng đàn. Khách thành phố về đây thuê phòng ngủ là muốn được hưởng thụ không phải là tiện nghi đô thị mà là môi trường sống dân dã. Tiếng đàn này mắc gấp trăm lần tiếng nhạc loa thùng ngoài quán cà phê trên đó.

Âm nhạc, như đã nói, không phải là tiếng đàn lời ca mà là âm thanh của cuộc sống. Những tiếng đàn réo rắt của người mới biết chơi guitar tài tử chỉ là thứ ăm thanh của bọn trẻ con mới tập tành bước vào đời. Tiếng đàn của một người đã qua đủ mọi kiểu làm tình ghi lại được hơi thở của cô gái lúc ban đầu, khi lên đỉnh, và cả sau đó nữa. Cùng là chữ a do miệng phát ra, nhưng a a kéo dài, hay ợ ợ, rồi ớ ớ, hay ớ ơ, rồi hờ hờ. Mỗi một chút thay đổi là một trạng thái khác nhau. Người nhạc sĩ tài năng biết dồn hết kinh nghiệm nghe nhìn của mình vô câu rao đầu tiên. Cùng là một nốt nhạc nhưng phát thành nhiều chữ khác nhau là do vậy.

Hai người đi xuống nhà hẹn giờ cho sáng hôm sau, rồi Tuấn thả Hường xuống đầu nhà trọ rồi chạy ra chỗ siêu thị đón Đào.

“Em mua được mấy bộ đồ ngủ đẹp lắm. Để chút nữa về mặc thử cho ông coi nha.” Con bé nói. Tuấn bên ngoài thì gật đầu nhưng bên trong chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cho con nhỏ mặc đồ, bất kể là ở trong nhà hay ngoài vườn, để thỏa chí nhìn ngắm khấp cái cơ thể không một tì vết của nó. Kể cả hoa hậu thì ngồi lâu trên xe cũng bị ngấn đen ở khúc dưới mông đít, hay đùi chảy xệ phải tập luyện. Con Đào đi bộ nhiều nên chân đẹp, mông săn chắc, không dấu vết gì. Cao quá như hoa hậu cũng không hay. Chỉ là lên hình thì đẹp thôi, chứ lên giường làm sao bằng mấy đứa thấp hơn nhưng mọng hơn như Yến Vy được. Mà Anh Đào so với Yến Vy thì thiệt là một chín một mười.

Về tới nơi con Đào chạy ù về nhà mang bộ quần áo mai đi học cùng sách vở qua bên này. “Ba em qua Châu Đốc hát mấy bữa mới về. Tối nay ông cho em ngủ chung nha.”

Tuấn gật đầu. Ngồi nhìn con nhỏ thoân thoất dọn dẹp rồi mở tủ ra tính nấu ân nhưng ngơ ngác vì không biết làm món gì hết trơn. Tuấn bỏ gói pasta cùng khay thịt bò băm ra, rồi kéo nó lên tầng trên hái rau. Gia vị của Ý trồng trên này nhiều lắm. Còn một tủ lạnh chuyên để ươm các loài cây cần độ lạnh. Ví dụ như tỏi đó. Nếu lúc nảy mầm không ở trong nhiệt độ lạnh thì tép tỏi không có chia ra nhiều nhánh mà chỉ có một tép như tỏi Lý Sơn đó. Tuấn trồng tỏi vì củ chỉ chiên xào là ok thôi, còn muốn nấu mì xào Ý phải có lá tỏi tươi. Trên này quanh năm lúc nào cũng có củ tỏi, thân tỏi, lẫn hoa tỏi và hạt tỏi để mang xuống dưới bếp nấu ăn. Người Ý hễ xây nhà là phải có một khu vườn gia vị - herb garden kiểu như vậy.

Chỉ con Đào lấy cái kéo nhỏ cẩn thận cắt từng loại lá. Tuấn đứng đằng sao áp cu vô cái khe giữa hai mông nó cà cạ. Xuống tới dưới nhà thì cả hai cái quần đều bị lột bỏ để cho da thịt chạm vô nhau.

Chỉ con Đào luộc mì, rồi chiên thịt và đổ chai gia vị pha sẵn vô. Tuấn lòn tay từ dưới lên xoa xoa quanh cái bầu vú tròn căng của con nhỏ. Ăn món khai vị bằng những giọt vang trắng ướp lạnh từ cái ly vừa cho nó nếm một miếng rồi mút từ trong miệng nó ra, lại vừa.đổ lên cổ nó liếm, thiệt là kích thích. Con Đào cũng thích cái trò chơi thiệt vô cùng là lạ lùng này, mà chắc không có ai khác biết dẫn dắt nó lúc đầu đời như vậy.


Thiệt ra chỉ cần coi bộ phim cái gì mà vị đắng tình yêu quay bên Paris là biết. Hình như cũng al Pacino đóng, kể về một ông người Mỹ gặp một cô người Pháp trốn vé trên xe buýt, rồi kéo nhau về nhà làm tình trong bếp.

Nhưng mà hai người này không làm tình trong bếp. Chỉ có khởi động bên trong đó thôi. Dù rằng cái bếp này rất đẹp, đúng là để làm tình hơn là nấu nướng. Bếp không quay vô tường mà là một cái bàn ở giữa nhà. Con Đào trần truồng nằm trên miếng đá cẩm thạch mát lạnh, vừa ăn từng khúc nui ống - penne trộn với mì xoắn spiralli nhiều màu sắc vừa đút cho tình nhân đang ngồi trên chiếc ghế cao nhâm nhi liếm láp từng hớp rựợu tràn trên chiếc bụng thon của cô gái trẻ. Có lúc cái lưỡi lại chạy tuộ́t xuống dưới liếm vô giữa cái khe đang căng đầy nhựa sống, làm con nhỏ vật ngửa ra ưỡn ngực vì thèm muốn.

Tới phần desert tráng miệng rồi. Tuấn bế con nhỏ vô phòng khách. Đặt nó ngồi trên người mình. Xoay lưng lại áp vô ngực mình. Từ từ banh háng nó ra. Đặt khúc gân của mình vô đúng cái lỗ vừa lộ ra. Nhè nhẹ nhét vô. Miệng ngậm vô cổ. Tay bóp vú. Làm cho con nhỏ tê tái đê mê xoay xoay mông cho cây xương rồng không có gai nhưng xù xì gân guốc bên dưới kia chạy tuốt vô bên trong, rồi lại chui ra, rồi lại chạy vô. Sướng rợn gai ốc luôn.

“Em yêu ông.” Đào quay qua hôn rồi nói với người tình.

“Và tôi cũng yêu em.” Tuấn đáp lại không một phút nghĩ suy, như lời bài hát nổi tiếng của Đức Huy. Liếm quanh cái dái tai của con nhỏ, làm nó sướng run lên lẩy bẩy. Bên dưới vẫn không ngừng lúc lắc nhấp nhô.

Thiệt ra các tư thế làm tình dễ lắm. Chỉ ướm ướm, rồi sau đó làm sao miễn cả hai bên đều sướng thì làm. Cũng giống như chơi nhạc tài tử vậy. Không có bị áp đặt như nhạc Tây, cứ phải đánh chằn chặn giống hệt như vậy từ lần này qua lần sau. Thiệt ra nếu là dân Nam Bộ chơi nhạc theo kiểu phương Tây, thì cũng giống như đàn ca tài tử vây, mỗi lần đều có thể biến chế khác đi một chút xíu cho hợp với tâm trạng của mình. Chậm hay nhanh nhịp hơn xíu xiu là khác rồi. Như con Đào có học ngày nào đâu, nhưng cùng tư thế này nó biết lúc thì xoay lúc thì nhịp nhịp làm cho bạn tình càng lúc càng thêm sướng, bấu chặt tay vô ngực, rồi thèm khát vòng đầu ra đằng trước ngoạm lấy đôi vú đang cương cứng.

Đứng dậy. Tuấn siết chặt vòng tay quanh bụng con nhỏ. Dồn dập tiến công từ đằng sau. Cặp mông tròn làm vật đàn hồi đẩy người ông ra để lấy thế đâm vô trở lại. Cu vốn trong tư thế này đâm thẳng ra trước nhưng lại bị hướng ngược lên trên sẻ chà hết cỡ vô cái đường thẳng đi ngang qua điểm G của phụ nữ, làm con Đào sướng mà rên rỉ giựt giựt ú ớ không ngừng.

Mồ hôi túa ra. Tuấn đè con Đào chống tay vô thành ghế rồi bắn xối xả vô sâu bên trong. Con nhỏ mệt xỉu nằm bẹp xuống ghế. Còn Tuấn cũng vật ngươi sang bên cạnh. Sung mãn. Với tay châm điếu thuốc đầu lọc. Tuấn khoan khoái vuốt ve cặp mông tròn lẳn mà tận hưởng từng hơi khói bay lên cao. Mái bếp lấy độ dốc của mái tôn bên ngoài cao vút lên. Trên kia là lớp kiếng thông ra tầng trồng cây, vừa lấy ánh sáng vô nhà, vừa đặt mấy giàn cà chua bi làm cảnh. Gọi là phòng bếp phòng khách hay thậm chí phòng ngủ và phòng tắm đi nữa hầu như là liền lạc với nhau chứ không ngăn cách riêng ra, cùng với hàng hiên ngoài kia làm một khu sinh hoạt khép kín. Đây là lối thiết kế dành cho những căn penthouse trên tằng cao nhứt của các tòa cao ốc condo-tel, dành cho người giàu nhứt mà cũng thường là chủ của tòa nhà sống. Vốn là kỹ sư máy bay, Tuấn thiết kế tòa nhà này trong không gian thu hẹp nhứt có thể, như tầng trên của một chiếc Boeing 747 hay Airbus 380 vậy.


Từ bên ngoài nhìn vô thì chỉ tới được hàng hiên như con Đào hôm bữa phải leo lên cây mới thấy. Chứ còn thì bên trong đèn có sáng cũng không hắt ra ngoài là bao nhiêu. So với ánh đèn bên mé ruộng thanh long thì còn thua xa. Phần do các góc cạnh che bớt, phần là đám cây bao quanh như ma trận tới người nếu không được chỉ đường cũng còn lạc nữa huống hồ chi ánh sáng chỉ biết đi thẳng. Tuấn thỏa mãn ngắm nhìn con Đào trần truồng đi lại trong nhà ngó nghiêng sờ mó hết mất cây đàn treo trên tường lại tới góc giá vẽ đặt cây piano điện, bấm bấm.

“Mai mốt ông dạy em đánh piano nha.”

Tuấn gật đầu cười, nghĩ tới cảnh làm tình trong bộ phim piano nổi tiếng từng được đề cử Oscar hay hình như được luôn giải hay sao đó. Cuộc sống con người ta chỉ cần có thêm chút xíu trí tưởng tượng là sẽ thú vị thêm biết là bao nhiêu.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.