Trở về truyện

Mạt Thế Ôm Chặt Đùi Vàng Cầu Sống Sót - Chương 8: Anh Khá Đẹp Trai Đấy

Mạt Thế Ôm Chặt Đùi Vàng Cầu Sống Sót

8 Chương 8: Anh khá đẹp trai đấy

Diệp Tịch Nhan khóc không ra hơi, sửa sang lại quần áo rồi lập tức xụi lơ trên đất.

“Uống rượu gì thế?”

“... Rượu, rượu vang đỏ.” Diệp Tịch Nhan ngơ ngẩn trả lời.

“Mẹ kiếp, anh hỏi em uống rượu làm gì?” Hứa Vong Xuyên cởi áo phông vừa bẩn vừa cũ ra, tròng lên người cô. Tay trái bị dao găm cắm rất sâu, vẫn đang chảy máu, nhưng dường như anh không hề đau đớn: “Một đứa con gái như em không có ai trông, uống cái quái gì chứ!”

“Con gái đi một mình thì, thì... không thể uống rượu à?”

“Dĩ nhiên các cô gái bình thường khác có thể, nhưng em là cô gái bình thường à?”

Mảnh khảnh, mềm mại như đám mây.

Xinh đẹp dễ vỡ như thủy tinh.


Ngậm trong miệng sợ tan, mắt coi lại sợ mất, dù cô không uống say đi trên đường vẫn khiến người ta thèm khát đến phát điên, huống chi còn uống đến say mèm?

Cũng do điều kiện gia đình cô khá giả, nên không phải lăn lộn trong xã hội mấy.

Nếu không, thật sự không biết chết như thế nào.

Diệp Tịch Nhan khóc đến nấc nghẹn, cô ngẩng đầu nhìn anh.

Chàng trai đứng ngược với ánh đèn, gương mặt u ám, mồ hôi nhuộm ướt mái tóc sáng lấp lánh. Thân trên trần trụi vạm vỡ, thon chắc. Dưới sự đan xen của bóng tối cùng ánh sáng, tia sáng phác họa hình dáng cơ bắp khiến người ta phải đỏ mặt. Mặc quần áo còn không nhìn ra, eo anh rất thon, mông lại vểnh...

Thật ra, trông anh cũng không tệ.

Mũi cao, mắt sáng, đường nét khuôn mặt rõ ràng, chẳng qua đôi môi trời sinh lúc nào cũng mím chặt. Phần trắng trong mắt nhiều hơn tròng đen, lúc thư thái trông lạnh lùng, khi trở nên hung dữ lại có vẻ độc ác. Vì thế, đã che lấp sự tinh xảo cùng nữ tính, kết hợp với một thân cơ bắp đáng sợ, luôn toát ra vẻ lầm lì và tàn nhẫn của chó hoang.

Thôi quên đi, điều quan trọng nhất là con người bây giờ đều chỉ coi trọng lợi ích và quyền thế.


Kẻ luôn mặc áo phông quần cộc trông bẩn thỉu và cũ nát, cả người chỉ hiện lên một chữ “nghèo”, dù có đẹp trai đến mấy cũng chẳng ai coi trọng, bao gồm cả cô trước kia.

Không ai thích một tên nghèo kiết xác.

Hứa Vong Xuyên nhíu mày, hơi mất tự nhiên: “Nhìn gì? Anh... chỉ có hai chiếc áo thôi, mặc về nhớ giặt xong rồi trả anh.”

Diệp Tịch Nhan nhìn anh chăm chú: “Hứa Vong Xuyên, thì ra anh khá đẹp trai.”

Chàng trai ngây người.

Anh cử động cổ rồi mím môi.

Như thể đang cười, nhưng nhìn kỹ lại không có.


Một lúc lâu sau, anh ngồi xổm xuống, nhấc áo phông rộng thùng thình lau mặt giúp cô, không hề bất ngờ lau được một lớp phấn nền dọa người.

“Bẩn quá, sao mặt em lại bẩn thế cơ chứ?”

Diệp Tịch Nhan: “... Anh nói chuyện động não một chút sẽ chết à?”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.