Trở về truyện

Mạt Thế Ôm Chặt Đùi Vàng Cầu Sống Sót - Chương 7: Bị Quấy Rối

Mạt Thế Ôm Chặt Đùi Vàng Cầu Sống Sót

7 Chương 7: Bị quấy rối

“Em có tiền lại còn xinh đẹp hơn cô ta.” Diệp Tịch Nhan cầm ly nước, hờ hững nói: “Mỗi ngày đều có thể dẫn anh đi ăn cơm Tây, mua quần áo và giày đá bóng...”

Lần này đến lượt Hứa Vong Xuyên im lặng.

Một lúc lâu sau, chàng trai mới nói: “Ông đây đầy đủ chân tay, không phải thằng ăn cơm mềm, mẹ kiếp... về sau đừng nhắn tin cho ông nữa.”

Nói xong, anh tung chân đá văng chiếc ghế, bỏ đi trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người.

Diệp Tịch Nhan chỉ đành thưởng thức suất cơm tình nhân ngon lành một mình, hơn nữa, còn phải đền một chiếc ghế của quán.

Thật tuyệt vọng!

Nhưng thật sự không thể trách cô được, cô vừa mới sống lại không lâu, tâm trạng vẫn đang dừng ở quá khứ bi thảm, chết lặng cùng đờ đẫn... Hoàn toàn không khơi dậy cảm xúc của thiếu nữ nổi, cũng không biết phải theo đuổi chàng trai từng bị mình làm tổn thương như thế nào?

Kỳ lạ!


Chẳng phải chỉ cần là phụ nữ, đàn ông đều có thể động dục à?

Ồ, tuy cơ thể anh đã hoàn toàn trưởng thành, nhưng Hứa Vong Xuyên bây giờ vẫn còn là cậu thiếu niên ngây thơ.

Cô phải làm gì bây giờ?

Cô ngây thơ không nổi.

Diệp Tịch Nhan ngồi trong tiệm đến tận lúc đóng cửa, cô cũng chỉ ăn mấy miếng rồi uống một bình rượu vang đỏ. Cô lảo đảo bước ra ngoài, định đứng bên đường gọi xe. Kết quả, còn chưa đi tới đường cái thì cô đã bị người túm vào hẻm nhỏ của con phố đầy rẫy những quán bar.

Bàn tay thô ráp cùng với hơi thở gấp gáp.

Mùi hôi miệng khiến người ta ghê tởm cùng những tiếng “em gái” đầy quen thuộc.

Đúng rồi, phía sau nhà hàng cơm Tây là phố bar, thường xuyên có đám đàn ông đểu cáng ngồi chờ nhặt xác, chuyên chọn ra tay với những cô gái uống say.


Ký ức bị kẻ vô gia cư cưỡng hiếp đời trước bỗng ùa về, cuối cùng thần kinh đã chết lặng từ lâu cũng biết đau. Cô giãy dụa, đấm đá như phát điên, nhưng đến cuối vẫn chẳng thể làm được gì.

Quần áo bị xé rách, túi xách bị giật xuống, tóc tai cũng bị tên côn đồ thẹn quá hóa giận túm chặt trong tay lôi qua lôi lại.

“Cứu mạng... Cứu với...”

Cô gào khóc.

Chỗ nào cũng đau.

Đau quá!

Đôi mắt cô gái trống rỗng, nước mắt không ngừng tuôn rơi.


Hứa Vong Xuyên đột nhiên xuất hiện, đánh gục cả đám đàn ông đã cởi quần vây quanh cô chỉ bằng hai nắm đấm. Cú đấm cứng đến nỗi có thể nghe rõ tiếng xương nứt vỡ. Tên mập chết tiệt đang túm Diệp Tịch Nhan hốt hoảng lấy dao găm ra, kề sát cổ họng cô: “Không được qua đây! Trừ khi mày muốn nó chết!”

Hứa Vong Xuyên nghiêng đầu, nhổ một ngụm nước bọt.

“Chết con mẹ mày ý!”

Anh nói xong, tay không nắm lấy lưỡi dao, tay còn lại giữ chặt cánh tay của tên mập, trực tiếp bẻ gãy.

Biệt danh Hứa Diêm Vương cũng không phải nói giỡn.

Huấn luyện viên của nhà thi đấu tỉnh từng cố ý tới mời chào anh. Đáng tiếc, Hứa Vong Xuyên bận buộc thép ở công trường, kiếm tiền cho Diệp Tịch Nhan đốt pháo hoa, nên anh chẳng thèm bận tâm.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.