Trở về truyện

Mạt Thế Ôm Chặt Đùi Vàng Cầu Sống Sót - Chương 6: Có Giống Tiếng Người Không

Mạt Thế Ôm Chặt Đùi Vàng Cầu Sống Sót

6 Chương 6: Có giống tiếng người không

Hứa Vong Xuyên chắc chắn đây là quán mà Diệp Tịch Nhan hẹn mình, anh lúng túng đứng ở cửa. Đến khi nhân viên trong tiệm tới hỏi, anh mới sải bước đi vào. Vẻ mặt lạnh băng trông khá ngầu, nhưng thật ra anh đang rất căng thẳng.

Thời tiết vẫn còn lạnh, anh đã bắt đầu mặc áo cộc tay và quần đùi. Vì anh thường xuyên vận động đổ mồ hôi, nên chiếc áo phông sợi cotton đã ố vàng, như thể tấm ga giường bị trẻ con tè dầm, trông rất cũ kĩ, chiếc quần cũng chuyển sang màu sắc của vết bẩn dơ dáy. Cứ như người của hai thế giới khi so với những anh chàng ăn mặc thời trang trong tiệm. Chỉ thiếu nước viết hai chữ vừa nghèo vừa hôi hám lên mặt.

Anh đứng thẳng lưng lên lầu.

Thấy Diệp Tịch Nhan, anh chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đầu đi.

Ấu trĩ gì chứ?

Chậc!

Diệp Tịch Nhan lén phỉ nhổ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra dịu dàng, tươi cười. Người ngày thường không hay cười rộ, lại lộ ra hai má núm đồng tiền, nũng nịu nói: “Anh Vong Xuyên, anh đến rồi.”

Cả người Hứa Vong Xuyên run lên.


Anh lùi về phía sau.

“Cô còn muốn đùa giỡn tôi thế nào nữa?”

Diệp Tịch Nhan: “...”

Bóng ma tâm lý lớn thế cơ à?

Vẻ mặt cô gái lập tức tỏ ra buồn bã.

Hứa Vong Xuyên hả dạ, lúc này mới kéo ghế ra ngồi xuống. Gương mặt anh hơi đỏ, đôi mắt lạnh lùng che giấu sự sắc bén nhìn chằm chằm hộp huân hương, giá nến cùng bình hoa cắm đầy bông cúc nhỏ và khăn trải bàn mang phong cách Trung Á trên chiếc bàn tròn... Dù sao, nhất quyết không chịu nhìn cô.

“Em đến để xin lỗi anh.” Diệp Tịch Nhan cân nhắc tìm từ: “Hứa Vong Xuyên, thật xin lỗi, cách em từ chối anh có vấn đề. Anh thật lòng thích em, mà em lại cố ý làm tổn thương anh, em đúng là chẳng ra gì.”

“Tôi không tin.”


Chàng trai ngồi khoanh tay, nghiêng đầu, trợn má: “Cô đọc thư tình tôi viết trên loa của trường, còn cười thành tiếng.”

“A, thật à?”

Thời gian trôi qua đã lâu nên cô cũng quên mất bản thân trước kia tồi tệ nhường nào.

Diệp Tịch Nhan ngượng ngùng kéo cổ áo.

Chiếc nơ trên đồng phục bị lỏng, lộ ra cần cổ trắng ngần, có thể lờ mờ nhìn thấy áo lót màu hồng nhạt qua lớp áo sơ mi trắng.

Hứa Vong Xuyên lẹ mắt liếc qua, nhớ tới bức ảnh kia lập tức thu lại tầm mắt.

Khóe miệng mím chặt.


Có lẽ cô lại muốn chơi anh lần nữa.

Chẳng phải đám học sinh giỏi trong nhà có tiền có thế đều thích lấy người ta ra làm trò đùa à?

Cuộc trò chuyện rơi vào bế tắc, Diệp Tịch Nhan trầm ngâm giây lát rồi thở dài: “Đúng rồi, em hoàn toàn không bận tâm đến suy nghĩ của anh, cũng không muốn xin lỗi. Nhưng em thật sự muốn ở bên anh, Hứa Vong Xuyên, hãy chia tay với Trương Hiểu Thi đi, làm bạn trai em.”

“Mẹ kiếp, cô bị điên à? Nghe thử những gì mình nói mà xem, có giống tiếng người không?”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.